Quy trình ly hôn tiến triển thuận lợi.
Không biết vì sao, Phùng Bách không báo cảnh sát, ngay cả bố mẹ anh ta cũng không tới quấy rầy.
Chỉ biết rằng, ngày giải trừ ràng buộc hôn nhân, miếng băng gạc trên đầu anh ta vẫn chưa tháo.
Gặp mặt cũng chỉ chán ghét nhổ một bãi nước bọt, ký tên xong là bỏ chạy như gặp ma.
Tôi nhìn Đường Miện bên cạnh, người đàn ông vô tội chớp chớp mắt với tôi. Đúng vậy, anh ta chỉ là một Beta bình thường, còn tôi chỉ là một Omega đáng thương vừa mới tẩy đi đánh dấu, có thể làm gì được một Alpha cao cấp chứ?
Tôi và Đường Miện mặc định bắt đầu cuộc sống chung. Mặc dù trước đó cũng coi như là sống chung, nhưng tóm lại là khác hẳn.
"Chúng ta đi xem chung cư mới mở đi, sửa sang lại còn mất một thời gian, sinh em bé xong là có thể dọn vào ở rồi."
Tôi xoa xoa bụng, xác nhận bên trong chỉ có bát hoành thánh vừa mới vào bụng. Đường Miện tự lẩm bẩm tiếp: "Hay là em thích kiểu căn hộ thông tầng hơn? Cầu thang thông tầng không tiện lắm, nhưng nếu em thích, tôi bế em cũng được."
Tôi ngước mắt nhìn trần nhà, lẳng lặng nhắc nhở: "Chúng ta còn chưa kết hôn."
"Ừm, tài sản trước hôn nhân, mua xong viết tên em."
Tôi đã quen với kiểu trả lời lạc quẻ của anh ta rồi. Thở dài một tiếng, "Tôi thấy ở đây cũng tốt mà."
Đường Miện đến đầu cũng không thèm ngẩng: "Gần chồng cũ quá, tôi không có cảm giác an toàn."
"..."
"Dù sao chúng ta cũng không cách nào ràng buộc, em thậm chí đến tin tức tố cũng không chịu nói cho tôi biết, tóm lại là tôi không xứng." ?
Chuyện này thì có quan hệ nhân quả gì? Anh ta là một Beta mà sao lại thích tin tức tố đến thế? Đây chính là "thuốc độc của người này là mật ngọt của người kia" sao?
Với lại, tôi thấy cảm giác mình "xứng đáng" của anh ta cao ngất ngưởng, lại còn không có đạo đức, đúng là chiến thần toàn diện.
Tôi bực mình giơ chân đá một cái vào sau eo anh ta: "Lừa người khác thì thôi đi, đừng tự lừa cả chính mình."
Anh ta lại cứ như sau lưng có mắt, xoay tay một cái nắm chặt lấy lòng bàn chân tôi. "Sao không đi tất vào?"
"..." Tôi quay mặt đi, không nghe anh ta mắng.
Đường Miện thở dài, cam chịu lấy tất qua.
Một chiếc đi xong, vỗ vỗ mu bàn chân, lại đổi sang chân kia. Tôi ngồi trên sofa nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu anh ta, bỗng nhiên thấy hơi vui vui.
Chân không tự giác đung đưa một cái, bị anh ta một tay giữ chặt, khẽ cắn một miếng như để trừng phạt. Anh ta làm hành động đó rất tự nhiên, nhưng lại khiến tôi giật b.ắ.n mình.
"Anh làm gì đấy!" Anh ta nắm chân tôi nặn nặn, nói một câu không đầu không đuôi: "Béo lên rồi." ?
Kể từ sau khi tẩy đánh dấu, người này ngày năm bữa cơm dinh dưỡng tẩm bổ cho tôi, lợn cũng phải béo trắng ra rồi. Giờ lại chê tôi béo! Trong lòng tôi hậm hực, không để ý thốt ra: "Đừng gặm chân giò của tôi!"
Đường Miện ngẩn người một lát, ý cười trong mắt tràn ngập. Lòng bàn tay dọc theo cổ chân chậm rãi trượt lên trên.
Đại não "oong" một tiếng báo động, tôi đột nhiên hiểu ra ý của anh ta. Nuôi béo rồi, có thể "làm thịt" được rồi.