Sắp xếp xong chỗ rau củ mới mua, lúc tôi đi ra thì người đàn ông kia đã rời đi. Vừa thở phào một cái đã thấy hợp đồng thuê nhà trên bàn trà.
Tôi mím môi: "Sao anh lại cho thuê phòng phụ?"
Số lần Phùng Bách về nhà mỗi tháng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nếu phòng phụ đã cho thuê, có nghĩa là trong một thời gian dài sắp tới, tôi phải chung sống dưới một mái nhà với người đàn ông kia.
"Cậu tưởng tôi muốn chắc? Ngày nào cũng giục đòi tiền như đòi mạng, không cho thuê phòng thì lấy đâu ra tiền?" Phùng Bách càng nói càng giận, đột ngột đứng dậy hất đổ chén trà.
"Còn chẳng phải tại cậu không sinh nổi con! Bây giờ thì hay rồi, không những không lấy được tiền trợ cấp mà còn phải bù tiền vào!"
Nước trà b.ắ.n vào chân, tôi không nhịn được mà kêu "suýt" một tiếng. Tôi cúi người, tay theo bản năng che lấy chỗ đau, nhưng đổi lại chỉ là tiếng cười lạnh đầy khinh bỉ từ trên đầu.
"Đồ vô dụng!"
Tính cách Phùng Bách luôn như vậy, tôi đã sớm quen rồi.
Nhưng nghĩ đến cảm giác nghẹt thở như bị bóp nghẹt cổ lúc nãy, lần đầu tiên tôi cứng đầu phản bác: "Nhưng trong nhà có người lạ sẽ rất bất tiện..."
"Có gì mà bất tiện, chỉ là một Beta thôi mà, lại không ngửi được tin tức tố, trông giống Alpha đến mấy thì cũng là gen cấp thấp. Cậu đừng có mà gây chuyện, lo mà phục vụ người ta cho tốt vào!"
Phùng Bách ném lại câu cuối cùng rồi mất hết kiên nhẫn, đóng sầm cửa bỏ đi.
Đứng lặng tại chỗ hồi lâu, tôi lẩm bẩm: "Ít nhất anh ta sẽ không bị cưỡng ép phối đôi."
Tôi và Phùng Bách là cặp đôi AO điển hình, do Cục Quản lý Liên minh tự động ghép đôi.
Trong bối cảnh dân số giảm mạnh sau hai cuộc đại chiến hiện nay, mỗi cặp đôi được ghép đôi nghiễm nhiên gánh trên vai chỉ tiêu hai đứa con. Đồng thời mỗi tháng có thể nhận tiền trợ cấp đúng hạn. Sau khi sinh con còn có một khoản tiền trợ cấp thai sản kếch xù.
Trước đây vì điều này, tôi và Phùng Bách cũng từng có một thời gian ngọt ngào.
Chỉ là theo thời gian trôi đi, rõ ràng sở hữu thể chất dễ thụ thai đặc biệt của Omega, nhưng tôi lại mãi không mang thai. Đã làm đủ mọi kiểm tra cũng không tìm ra bất thường.
Thế là Phùng Bách cũng mất đi nhiệt huyết ban đầu.
Ngày tháng quay về sự bình lặng, ban đầu anh ta còn nói cứ thuận theo tự nhiên, nhưng dần dà, lời nói bắt đầu thay đổi ý vị.
Chịu sự hạn chế của Luật bảo vệ Omega, tôi không thể tùy ý ra ngoài làm việc, chi tiêu trong nhà đều dựa vào Phùng Bách.
Mà Liên minh để phòng ngừa việc trục lợi tiền trợ cấp, nếu không có nguyên nhân đặc biệt, những cặp đôi kết hôn ba năm chưa có con sẽ phải đối mặt với khoản tiền phạt khổng lồ.
Điều này dẫn đến tình cảnh của tôi ngày càng khó khăn. Đến tận bây giờ, ngay cả tiền sinh hoạt phí tôi cũng không thể đòi được từ tay chồng mình.
Cảm giác bỏng rát đau nhói thiêu đốt dây thần kinh, tôi chớp mắt, dùng sức siết chặt chỗ bị bỏng, để nỗi đau lan tỏa mãnh liệt hơn.
"Cộc cộc cộc!"
Suy nghĩ bỗng chốc cứng đờ. Sau hai tiếng gõ cửa ngắn ngủi, ở cửa vang lên tiếng khóa mật mã. Khi tôi hoàn hồn lại, bóng dáng cao lớn kia đã xuất hiện ở cửa.