Tôi là một người đàn ông nội trợ

Chương 4

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Trong mắt bất kỳ ai, Đường Miện cũng là một người thuê nhà hoàn hảo. Sinh hoạt quy luật, sạch sẽ, không có thói quen xấu, tiền thuê cũng đóng rất đúng hạn.

Phùng Bách sau khi xác nhận anh ta ở đã quen thì lại quay về trạng thái cũ: không mấy khi ghé nhà. Dì Trương hàng xóm ban đầu còn bất bình thay tôi trước hành động vô trách nhiệm của Phùng Bách, giờ cũng đổi giọng khen ngợi Đường Miện.

"Nếu cháu trai dì mà là Beta, chắc chắn dì sẽ giới thiệu cho Tiểu Đường rồi. Lúc đầu nhìn mặt mũi nó dì còn tưởng là hạng người không dễ trêu vào, không ngờ..."

"Tiểu Phong?" Dì Trương kéo tôi một cái, "Cháu nói có đúng không?"

Tôi sực tỉnh, khóe môi gượng gạo cong lên: "Dạ, chắc thế ạ."

Tôi không thể nói với bất kỳ ai rằng, mỗi ngày chung sống với người này, cảm giác không thoải mái như giòi đục xương luôn quấn chặt lấy tôi, càng lúc càng thít chặt.

Ban đầu, khi không có người ngoài, anh ta chỉ lặng lẽ nhìn tôi vài giây, bất chợt gọi một câu: "Đào Đào."

Tôi còn có thể coi như anh ta là người tự nhiên, quen thân quá mức. Khoảng thời gian vết thương ở chân chưa lành, ánh mắt anh ta như hình với bóng, hễ tôi có ý định cử động là anh ta sẽ xuất hiện kịp thời, hoặc là đỡ hoặc là dìu.

Những đụng chạm thân thể đều dừng lại đúng mực, có thể coi là một quý ông lịch thiệp.

Tôi chỉ có thể xếp những hành động này cùng với việc bôi thuốc trước đó vào loại "quan tâm nhiệt tình trong giai đoạn đặc biệt".

Nhưng sau khi vết thương lành, ánh mắt dòm ngó kia vẫn không hề biến mất. Ngược lại còn biến thành sự nhìn chằm chằm trần trụi và ngang nhiên hơn.

Tôi tự nhận trên người mình chẳng có nét gì thu hút, nhưng hành động như vậy khó tránh khỏi khiến người ta suy diễn.

Suy đi tính lại, tôi gọi điện cho Phùng Bách: "Chồng, chồng à, quà chuẩn bị cho bố mẹ dịp cuối năm anh có muốn về xem qua một chút không?"

Tôi đã quên mất lần cuối gọi anh ta như vậy là từ bao giờ, nhưng tôi chỉ có thể dùng cách này để nhắc nhở Đường Miện.

Vì lý do chính đáng, Phùng Bách nhanh chóng trở về. Chỉ là tôi không ngờ, Phùng Bách lại phản ứng lớn như vậy trước cách xưng hô hiếm hoi đó.

Anh ta nồng nặc mùi rượu, nhào lên lưng ghế sau lưng tôi: "Thử lại lần nữa, nếu vẫn không mang thai được..."

Tôi theo bản năng nhìn về phía người ở bên kia bàn ăn. Đường Miện thần sắc thản nhiên, như thể chuyện không liên quan đến mình. Tôi an lòng, xem ra chuyện này đến đây là chấm dứt rồi.

Tối đó, Phùng Bách uống say khướt rồi ngủ thiếp đi, những lời mê sảng trên bàn ăn cũng trôi vào hư vô. Tôi đã sớm không còn kỳ vọng vào anh ta, nên cũng chẳng thất vọng gì nhiều.

Kể từ đó, ánh mắt kia đã thu liễm hơn hẳn. Cộng thêm việc tôi cố ý né tránh, cuối cùng chúng tôi cũng chuyển sang khoảng cách xã giao bình thường giữa chủ nhà và khách thuê. Yên ổn được một thời gian, tôi dần buông lỏng cảnh giác.

Kết quả là ngay hôm qua khi đang nấu cơm, Đường Miện đột nhiên áp sát từ phía sau.

"Có tiện chuẩn bị thêm một phần cho tôi không? Tôi có thể trả thêm tiền."

Không có điềm báo trước, giọng nói ngay sát bên tai, hơi nóng phả vào sau gáy, hương bạc hà cay nồng lẫn với hormone xộc vào mũi, giống như một sự phản công phá vỡ giới hạn sau khi bị kìm nén.

Giật mình khiến tôi nhất thời cầm không chắc nắp vung, rơi xuống đất phát ra tiếng "xoảng" chói tai.

"Xin lỗi, lại làm em sợ à?" Anh ta nói vậy, nhưng hành động lại chẳng có nửa phần ý tứ xin lỗi.

Sự xâm lược bằng ánh mắt đã nâng cấp thành sự xâm lược về không gian, tôi cố gắng tránh né cơ thể gần như dán chặt vào mình của anh ta.

"Không, không cần đâu, chỉ là thêm một đôi đũa thôi mà."

Không biết Phùng Bách thỏa thuận với anh ta thế nào, tiền thuê nhà mỗi tháng anh ta đều đưa trực tiếp tiền mặt cho tôi. Mức giá vượt xa giá thị trường của cùng loại nhà. Theo lời Phùng Bách nói, chắc hẳn trong đây có một phần là chi phí để tôi "phục vụ" anh ta.

Đã vậy, tôi điều chỉnh nhịp thở, bổ sung bằng giọng điệu cứng nhắc: "Chồng tôi có dặn tôi phải chăm sóc anh."

Phía trên đỉnh đầu im lặng trong thoáng chốc, rồi bỗng bật cười. Nụ cười không chạm tới đáy mắt, tôi gồng mình nhìn thẳng vào anh ta, không dám buông lỏng.

Cho đến khi anh ta quay người rời khỏi bếp vài giây, không khí mới tái lưu thông vào lồng ngực.

Lần này anh ta chắc phải bỏ cuộc rồi chứ. Tạm biệt dì Trương, tôi nhập mật mã mở cửa. Không ngờ Đường Miện – người hôm qua không thấy tăm hơi – lại đang đợi trước cửa.

"Về rồi à? Mua gì thế?"

Anh ta tự nhiên đón lấy túi đồ trên tay tôi, lại đưa dép lê cho tôi.

"Tôi đang hầm sườn, lát nữa xào thêm đĩa rau," anh ta mở túi xem một lượt, "Ừm, củ năng này tươi đấy, ăn cơm xong gọt cho em ăn."

Đường Miện mỉm cười, nhưng lại khiến toàn thân tôi lạnh toát.

 

back top