Kỳ nghỉ hè năm đó, nhà Bạch Dật Sâm xảy ra chuyện, nghe nói là vì đắc tội với nhà họ Giang, đứt gãy chuỗi vốn, phá sản rồi. Hắn bỏ học, biệt tích luôn. Tô Nhạc cũng vì thất tình mà ra nước ngoài.
Những kẻ từng làm khó tôi dường như biến mất khỏi thế giới của tôi chỉ sau một đêm.
Chỉ còn lại Giang Trì. Cuộc sống bình lặng đến lạ thường, nhưng lại hạnh phúc đến mức không thực.
Một đêm nọ. Tôi đang nằm trên giường xem tiểu thuyết, Giang Trì tắm xong đi ra, mang theo hơi nước nóng hổi ép sát lên người tôi.
"Xem gì đấy?" Hắn giật lấy điện thoại trong tay tôi.
"Khôn... không có xem gì hết..." Tôi định giật lại nhưng đã quá muộn.
Trên màn hình hiện rõ một bài đồng nhân văn. Nhân chính là hai đứa tôi. Tình tiết cực kỳ bùng nổ, tư thế cực kỳ phong phú. Giang Trì nhướn mày, lướt nhanh vài cái.
"Hóa ra cậu thích kiểu này à?"
"Không phải! Tôi chỉ là... nghiên cứu học thuật thôi..." Tôi cố gắng biện minh.
"Nghiên cứu học thuật?"
Giang Trì khẽ cười, quăng điện thoại sang một bên, ngón tay thon dài cởi từng chiếc cúc áo ngủ của tôi. "Thế thì vừa khéo, tôi cũng muốn nghiên cứu một chút."
"Trong sách nói tư thế này có thể thúc đẩy tuần hoàn máu, chúng ta thử xem?"
"Giang Trì! Ngày mai tôi còn phải dậy sớm điểm danh!"
"Không sao, tôi là sếp, duyệt cho cậu nghỉ."
"Ưm..."
Vầng trăng ngoài cửa sổ thẹn thùng nấp vào tầng mây. Ánh đèn trong phòng vàng vọt mà ám muội.
Tôi nhìn người đàn ông phía trên đã khiến tôi say mê suốt bao năm qua, nghe nhịp tim trầm ổn mạnh mẽ của hắn, đột nhiên cảm thấy, làm một pháo hôi cũng chẳng có gì không tốt.
Chỉ cần kết cục là hắn. Dù quá trình có cẩu huyết hơn nữa, tôi cũng cam lòng.
"Thẩm Kiều." Hắn thì thầm bên tai tôi, "Tập trung chút đi. Lại đang nghĩ gì thế?"
Tôi ôm chặt lấy cổ hắn, cắn một cái lên môi hắn.
"Ý dâm anh chứ gì nữa."
"Đồ ngốc." Hắn cười, tăng thêm lực đạo trong các động tác.
"Tôi cũng yêu cậu."
END.