Hai giờ sáng, tiệm bánh không một bóng người. Cố Diên Chi đứng giữa tiệm, quan sát xung quanh: "Định vị của cậu sai rồi."
Anh mở lời, giọng nói vang vọng trong không gian trống trải. "Mức tiêu dùng ở Hành tinh rác quyết định hàng xa xỉ không có thị trường ở đây. Khách hàng mục tiêu của cậu ngay từ đầu đã không nên là cư dân bình thường."
Tôi gật đầu hiểu nửa vời.
Anh đi đến tủ bánh, chỉ vào những chiếc bánh tinh xảo bên trong: "Những thứ này đẹp, nhưng không thực tế. Người ở Hành tinh rác cần năng lượng, cần thứ lấp đầy dạ dày."
Anh quay đầu nhìn tôi: "Vì thế, chúng ta phải sửa."
"Sửa thế nào?"
"Đổi bánh ngọt thành dịch dinh dưỡng."
Tôi ngây người: "Dịch dinh dưỡng? Cái thứ mà một tuýp đủ sống cả ngày nhưng vị tệ đến c.h.ế.t người ấy hả?" Kiếp trước tôi ghét nhất là dịch dinh dưỡng.
Cố Diên Chi gật đầu: "Đúng thế. Nhưng chúng ta có thể làm ra loại dịch dinh dưỡng ngon nhất. Vị dâu, chocolate, vani... thậm chí có thể làm thành hình dáng cái bánh."
Mắt tôi dần sáng lên. Biến dịch dinh dưỡng khó uống thành món bánh ngon lành. Đây đúng là ý tưởng thiên tài!
"Chúng ta còn có thể ra mắt các dòng khác nhau."
Cố Diên Chi tiếp tục, "Ví dụ cho người lao động tay chân thì cần năng lượng cao, đạm cao. Cho người lao động trí óc thì cần tỉnh táo. Thậm chí có thể làm loại chuyên dụng cho Omega có thêm thành phần xoa dịu."
Tôi nhìn anh, mắt đầy những ngôi sao nhỏ sùng bái. Không hổ là đại phú hào tương lai. Cái đầu óc kinh doanh này bỏ xa tôi tám con phố. "Cố Diên Chi, anh giỏi quá!"
Tôi không nhịn được lao tới hôn một cái lên mặt anh. Cơ thể anh cứng đờ. Lúc này tôi mới nhớ ra giao kèo ban nãy. Tôi gãi mũi, hơi chột dạ: "Cái đó... coi như tiền lãi trả trước nhé."
Anh nhìn tôi, vành tai lại đỏ, nhưng không đẩy tôi ra, chỉ trầm giọng nói một câu: "... Không có lần sau đâu."