Tôi là một Omega kiêu kỳ được Cố Diên Chi — người giàu nhất liên minh — nuôi dưỡng trong lồng vàng

Chương 20

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Tôi mang tất cả trang sức đá quý, vàng thỏi kim cương trong nút không gian của mình đổ hết ra ngoài, chất đống trên bàn làm việc như một ngọn núi nhỏ.

"Chỗ này có đủ để chúng ta đông sơn tái khởi không?" Tôi hỏi Cố Diên Chi.

Anh nhìn "núi vàng" kia, dở khóc dở cười: "Đủ rồi. Đủ để chúng ta mở thêm mười cái SG nữa."

Tôi thở phào: "Vậy thì tốt."

"Nhưng mà, chúng ta không dùng thứ này." Anh nói.

"Tại sao?"

Anh đứng dậy đi đến bên cửa sổ: "Cố gia có thể phong tỏa chúng ta một lần thì có thể làm lần thứ hai. Chỉ cần chúng ta còn nằm trong phạm vi khống chế của họ, chúng ta sẽ mãi không có ngày ngóc đầu lên được."

"Vậy phải làm sao?" Tôi hơi cuống.

Anh xoay người nhìn tôi: "Chúng ta phải có vũ khí của riêng mình. Loại vũ khí có thể đối kháng lại họ."

"Đó là gì?"

Ánh mắt anh trở nên thâm trầm và sắc bén: "Năng lượng. Ngành nghề cốt lõi nhất của Cố gia chính là năng lượng. Muốn đánh bại họ, phải đánh vào nơi họ tự hào nhất."

Tôi nghe mà nhiệt huyết dâng trào, mặc dù một chữ tôi cũng chẳng hiểu.

"Vậy cụ thể chúng ta phải làm gì?"

Anh đi đến trước mặt tôi, xoa xoa tóc tôi: "Chuyện này cứ giao cho tôi. Cậu không cần lo gì cả, ngoan ngoãn đợi tôi về là được."

Tôi nhìn anh, cảm thấy anh đang giấu tôi chuyện gì đó: "Anh định đi đâu?"

Anh mỉm cười: "Đến một nơi có thể tìm thấy vũ khí."

"Tôi không thể đi cùng anh sao?"

Anh lắc đầu: "Nguy hiểm lắm. Tô Từ, tin tôi."

Anh nâng mặt tôi lên, đặt một nụ hôn lên trán: "Đợi tôi về."

Anh đi rồi. Không nói cho tôi biết anh đi đâu, cũng không nói khi nào về.

Chỉ để lại một bóng lưng kiên định và câu nói "đợi tôi về". Tôi đứng trong văn phòng vắng lặng hồi lâu, lòng hụt hẫng vô cùng.

Cố Diên Chi, anh nhất định phải bình an trở về đấy.

 

back top