Cố Diên Chi gỡ tay tôi ra, xoay người lại. Anh rũ mắt nhìn đôi mắt khóc đỏ hoe của tôi, thần sắc phức tạp: "Tôi không quen cậu."
Tôi nức nở: "Sau này anh sẽ quen."
Anh dường như cảm thấy không thể giao tiếp nổi với tôi, quay người định bỏ đi. Tôi đánh liều, trực tiếp phô bày nút không gian của mình: "Anh nhìn xem, tôi không lừa anh, tôi thực sự có tiền."
Tôi đổ từ bên trong ra một đống trang sức đá quý sáng lấp lánh.
Kim cương hồng to bằng trứng bồ câu, phỉ thúy đế vương lục, còn có đủ loại đá quý mà tôi không gọi tên nổi. Đây đều là những thứ kiếp trước Cố Diên Chi tặng tôi.
Đám người trên công trường nhìn đến ngây dại.
Đến cả Cố Diên Chi cũng sững sờ.
Tôi vốc một nắm kim cương nhét vào tay anh, giọng điệu mang vẻ khoe khoang: "Thấy chưa? Tất cả chỗ này đều cho anh."
"Chỉ cần anh đi theo tôi."
Cố Diên Chi nhìn nắm kim cương trong lòng bàn tay, rồi lại nhìn tôi. Anh im lặng rất lâu, lâu đến mức tôi tưởng anh sẽ không đồng ý. Rồi anh mở lời: "Cậu đứng dậy trước đã."
Tôi đang ngồi bệt dưới đất, ngửa đầu nhìn anh. Anh thở dài, đưa tay ra với tôi.
Tôi lập tức bám lấy tay anh, mượn lực đứng dậy. Anh dẫn tôi đi đến góc lán trại, nơi này yên tĩnh hơn một chút.
Anh lấy đống kim cương trong tay tôi ra, bỏ lại từng viên vào nút không gian, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn kẻ tâm thần: "Cất kỹ đồ của cậu đi."
Tôi tủi thân trề môi: "Vậy rốt cuộc anh có đi với tôi không?"
Cố Diên Chi nhìn tôi, đột ngột hỏi: "Tại sao cậu cứ nhất quyết bắt tôi đi theo?"
Tôi chẳng thể nói là vì tôi biết sau này anh sẽ chết, tôi quay lại để cứu anh. Tôi đảo mắt một vòng, nghĩ ra một lý do tuyệt hảo.
Tôi ưỡn ngực, hắng giọng, cố tỏ ra dáng vẻ của một công tử phong lưu. Tôi tiến sát lại gần anh, hạ thấp giọng: "Bởi vì tôi chấm anh rồi."
"Tôi chấm khuôn mặt này, vóc dáng này, và cả tin tức tố của anh nữa."
"Tôi muốn anh làm Alpha độc quyền của tôi."
Hơi thở của anh khựng lại trong thoáng chốc.