Tôi chi một khoản tiền lớn để thuê phòng tổng thống tại khách sạn tốt nhất Hành tinh rác, sau đó cưỡng ép lôi Cố Diên Chi vào. Cả quãng đường anh đều mặt nặng mày nhẹ, cứ như thể tôi nợ anh tám triệu không bằng.
Vừa vào cửa, tôi đã đẩy anh vào phòng tắm: "Đi, tắm rửa cho sạch sẽ đi."
Anh đứng ở cửa phòng tắm, không nhúc nhích. Tôi chống nạnh: "Nhanh lên chứ, người đầy mùi mồ hôi, anh định hun c.h.ế.t tôi à?"
Anh nhìn tôi một cái, vẫn không động đậy. Tôi hiểu rồi. Anh đang xấu hổ đấy. Cũng đúng, một thiếu niên Alpha mười chín tuổi thuần khiết, đã bao giờ thấy trận thế này đâu.
Tôi đẩy lưng anh: "Yên tâm đi, tôi không nhìn anh đâu."
Tống được anh vào phòng tắm, tôi nằm vật ra chiếc giường lớn mềm mại. Vật lộn cả ngày trời, xương cốt tôi sắp rã rời cả rồi.
Làm "tổng tài bá đạo" hóa ra lại mệt thế này. Kiếp trước tôi chỉ việc mua mua mua và xinh đẹp như hoa, mọi việc còn lại Cố Diên Chi đều lo liệu chu tất.
Nghĩ đến Cố Diên Chi, lòng tôi lại thấy chua xót. Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy rào rào. Tôi bỗng nhận ra một vấn đề. Tôi chưa chuẩn bị quần áo thay cho anh.
Tôi lục lọi nút không gian, bên trong ngoài đống lễ phục cao cấp của mình thì toàn là trang sức. Chẳng có bộ nào anh mặc vừa cả. Chẳng lẽ để anh quấn khăn tắm đi ra? Dù tôi cũng muốn xem lắm...
Đang lúc phân vân, cửa phòng tắm mở ra. Cố Diên Chi bước ra ngoài. Anh quả nhiên chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo. Những giọt nước men theo cơ bụng săn chắc chảy xuống, biến mất trong rãnh sâu của nhân ngư tuyến. Vai rộng eo thon, chân dài m.ô.n.g cong. Cơ thể trẻ trung tràn đầy sức sống mãnh liệt.
Tôi nuốt nước miếng ực một cái. Anh đen mặt, ném một đống đồ ướt sũng xuống trước mặt tôi. Đó là bộ đồ công nhân rách nát của anh.
"Không có quần áo mặc." Giọng anh rất gắt.
Tôi nhìn anh, cười đầy ý đồ xấu. Tôi vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: "Lại đây."
Anh cảnh giác: "Làm gì?"
Tôi ngoắc ngoắc ngón tay: "Lại đây, tôi biến ra quần áo cho anh."