Tôi quên mất, Cố Diên Chi năm mười chín tuổi tuy nghèo nhưng trong xương tủy là một con sói bất kham. Anh không phải là Cố Diên Chi kiếp trước đã bị tôi mài mòn góc cạnh, đối với tôi luôn phục tùng trăm bề.
Cổ tay tôi bị anh bóp đau điếng: "Anh làm tôi đau đấy." Tôi lí nhí nói.
Lực tay anh lỏng ra một chút, nhưng vẫn không buông tôi ra. Anh tiến sát một bước, tin tức tố Alpha mạnh mẽ che trời lấp đất áp xuống: "Trả lời câu hỏi của tôi."
Chân tôi càng nhũn hơn. Omega về mặt sinh lý luôn có bản năng phục tùng trước Alpha mạnh mẽ. Nhưng tôi không thể hèn được. Tôi thẳng lưng, lườm anh: "Đã bảo là chấm anh rồi, muốn nuôi anh, anh không hiểu tiếng người à?"
Anh nhìn chằm chằm vào mắt tôi, dường như muốn nhìn thấu điều gì đó: "Dựa vào đâu mà tôi phải tin cậu?"
"Dựa vào việc tôi có tiền." Tôi lắc lắc cái nút không gian trên tay kia, "Tôi có thể cho anh tất cả những gì anh muốn."
Anh cười lạnh một tiếng, buông tôi ra: "Cậu tưởng tôi muốn cái gì?"
Tôi nói một cách hiển nhiên: "Tiền bạc, quyền lực, địa vị. Alpha nào mà chẳng muốn những thứ đó?"
Cố Diên Chi kiếp trước chính là vì những thứ này mới từng bước leo lên đỉnh cao. Anh nhìn tôi, trong ánh mắt mang theo một tia thương hại mà tôi không hiểu nổi: "Loại tiểu thiếu gia được nuôi chiều từ bé như cậu thì hiểu cái gì?"
Anh xoay người đi đến bên cửa sổ, nhìn bầu trời xám xịt của Hành tinh rác: "Thứ tôi muốn, cậu không cho nổi đâu."
Tấm lưng anh trong căn phòng xa hoa trông thật cô độc. Tim tôi thắt lại.
Tôi biết anh muốn gì. Anh muốn một mái ấm. Một người yêu anh chân thành. Kiếp trước anh đã có tất cả, nhưng cuối cùng vẫn mất đi mạng sống.
Kiếp này, tôi sẽ không để anh đi vào vết xe đổ đó nữa.
Tôi đi đến sau lưng anh, ôm lấy anh từ phía sau: "Tôi cho nổi."
Tôi áp mặt vào tấm lưng nóng hổi của anh: "Cố Diên Chi, tôi có thể cho anh một gia đình."
Cơ thể anh lại cứng đờ.