Tôi là một Omega kiêu kỳ được Cố Diên Chi — người giàu nhất liên minh — nuôi dưỡng trong lồng vàng

Chương 9

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Tôi lập tức dùng quang não của khách sạn đặt hơn mười bộ nam phục mẫu mới nhất.

Nửa tiếng sau, quần áo đã được giao tới. Cố Diên Chi chọn một bộ đồ thường ngày màu đen đơn giản nhất.

Người đẹp vì lụa, thay bộ đồ vừa vặn vào, Cố Diên Chi lập tức biến hình từ anh thợ hồ công trường thành một thiếu gia hào môn quý khí. Gương mặt ấy, vóc dáng ấy, đúng là cái móc treo quần áo di động.

Tôi nhìn mà nước miếng sắp chảy ra luôn. Anh đang chỉnh lại cổ tay áo, nhận ra ánh mắt của tôi liền ngước lên: "Nhìn gì?"

"Nhìn anh đẹp trai." Tôi thành tâm tán thưởng.

Tai anh lại đỏ lên, nhưng lần này không tránh né ánh mắt tôi nữa.

"Sau này không được đến công trường nữa." Tôi bắt đầu tuyên bố quy tắc của mình, "Anh muốn làm gì thì bảo tôi, tôi đầu tư cho anh. Tóm lại là không được làm việc tay chân nữa."

Kiếp trước c.h.ế.t vì lao lực, kiếp này tôi phải triệt tiêu từ gốc rễ. Anh ngồi trên sofa, đôi chân dài vắt chéo, tư thế tùy ý: "Tôi có thể làm gì?"

Tôi bị hỏi đứng hình. Đúng thế, Cố Diên Chi năm mười chín tuổi, ngoài bốc gạch ra thì còn biết làm gì? Anh chưa được đi học, không bối cảnh, không mối quan hệ.

Kiếp trước anh khởi nghiệp bằng cách nào ấy nhỉ? Hình như là... chơi cổ phiếu? Không phải, trước đó hình như là buôn bán linh kiện phi thuyền cũ. Ở Hành tinh rác, đây là nghề rủi ro cao lợi nhuận lớn, rất dễ xảy ra xung đột.

Không được, nguy hiểm quá. Tôi lập tức gạt bỏ ý tưởng đó. Tôi vắt óc suy nghĩ. Có rồi!

"Chúng ta có thể mở tiệm!"

"Tiệm gì?"

Tôi nghĩ xem mình thích cái gì nhất: "Tiệm bánh ngọt!"

Tôi thích ăn đồ ngọt nhất. Kiếp trước để dỗ tôi vui, Cố Diên Chi còn đặc biệt đi học làm bánh. Bánh Tiramisu anh làm là ngon nhất thế giới.

Cố Diên Chi nhìn tôi, ánh mắt viết đầy chữ "Cậu nghiêm túc đấy chứ": "Mở tiệm bánh ngọt ở Hành tinh rác?"

Người ở đây cơm còn không đủ ăn, ai lại bỏ tiền mua bánh ngọt? Tôi bất chấp: "Tôi cứ thích mở tiệm bánh ngọt đấy!" Tôi chống nạnh bắt đầu giở trò ăn vạ: "Nếu anh không đồng ý, tôi... tôi lại hôn anh tiếp!"

Cố Diên Chi: "..."

Anh ôm trán, vẻ mặt đầy sự bất lực: "Được, mở, mở tiệm bánh ngọt."

 

back top