Tôi mang thuốc ức chế đến cho anh trai, nào ngờ lại bị anh ấy thô bạo lôi vào phòng rồi triền miên suốt cả đêm.

Chương 22

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Xe của Kỳ Tranh là một chiếc Lexus.

Vẻ ngoài có hơi khiêm tốn, nhưng độ thoải mái bên trong thì khỏi phải bàn.

Tôi ngồi ở ghế phụ gọi điện thoại video cho đối tác nửa tiếng đồng hồ.

Kỳ Tranh mở cửa ghế lái, bước lên xe.

Tôi cất điện thoại, nghiêng đầu hỏi:

"Rốt cuộc tình trạng của ba thế nào?"

Kỳ Tranh cầm chìa khóa xe khởi động máy:

"Cũng chỉ còn vài ngày nữa thôi."

Tôi nhíu mày:

"Sao lại đột ngột như vậy?"

Kỳ Tranh khựng lại một chút, giọng điệu rất nhạt:

"Ba đã bệnh từ ba năm trước rồi."

"Vậy sao anh không nói với tôi?" Giọng tôi có chút gắt gỏng.

Kỳ Tranh vẫn giữ vẻ bình tĩnh:

"Không cần thiết. Nói cho cậu biết ngoài việc tăng thêm gánh nặng tâm lý cho cậu thì chẳng có tác dụng gì cả, đó là những việc tôi cần phải đối mặt, cậu cứ việc làm những gì mình cần làm."

Tôi há miệng, rồi lại ngậm lại.

Trong lòng không biết là tư vị gì.

Tôi đẩy cửa xe định đi, chợt nghĩ đến điều gì đó, lại quay lại nhìn anh ta.

Do dự hai giây, tôi mới ngượng nghịu mở lời:

"Sau này nếu anh có xảy ra chuyện gì, có phải anh cũng không định nói cho tôi biết không?"

Đợi gần nửa phút, Kỳ Tranh im lặng như một bức tượng điêu khắc.

Lòng tôi như bị một thanh sắt nung đỏ đ.â.m vào.

Tôi cười lạnh một tiếng, mở cửa xuống xe:

"Kỳ Tranh, anh thật sự rất biết cách chọc tức người khác đấy."

Trước khi đóng cửa, Kỳ Tranh đột nhiên lên tiếng:

"Đừng có đi quá gần với Kỳ An."

Tôi xoay người, sầm cửa xe lại:

"Bớt lo chuyện bao đồng đi, anh cả."

 

back top