Tôi mang thuốc ức chế đến cho anh trai, nào ngờ lại bị anh ấy thô bạo lôi vào phòng rồi triền miên suốt cả đêm.

Chương 9

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Nhưng người xưa có câu, không tiền thì một bước cũng khó đi.

Vốn định nghe Kỳ Tranh nói một câu hạ mình thì tôi sẽ ngoan ngoãn đi lấy thuốc ức chế cho anh ta.

Nhưng anh ta lại đem chuyện thẻ phụ ra nói.

Tôi thật sự chẳng còn cách nào khác.

Làm sao để anh ta tự nguyện vung tiền cho tôi đây?

Trên đường đến bệnh viện tôi vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này.

Nửa tiếng sau, đến công ty.

Đi thang máy chuyên dụng dành cho sếp lên tầng cao nhất.

Vừa ra khỏi thang máy.

Tiếng nhạc chuông đáng ghét lại vang lên.

Tôi vừa đi vừa bấm nghe.

"Lại làm sao nữa?"

"Đến đâu rồi?" Giọng của Kỳ Tranh vừa khàn vừa trầm, còn mang theo chút hơi thở dồn dập đầy kiềm chế.

Chậc.

Tôi xoa xoa lỗ tai.

Đổi điện thoại sang bên kia, cố ý thổi một hơi:

"Khó chịu lắm hả anh trai?"

Đầu dây bên kia im bặt.

Tôi dừng lại trước cửa văn phòng anh ta, lưng tựa vào cánh cửa gỗ đặc dày dặn, cười ác ý:

"Khó chịu thì tự mình giải quyết một phát đi, tôi ấy mà, còn hai ngã tư nữa... đù mớ!"

Phía sau đột ngột mất đi điểm tựa.

Cửa mở ra từ bên trong.

Chưa kịp quay đầu lại, một cánh tay cứng như gọng kìm đã móc qua eo tôi lôi vào trong.

"Điện thoại của tôi!"

Trong lúc hỗn loạn vùng vẫy, điện thoại bị đá bay.

"Rầm"!

Kỳ Tranh một tay đập mạnh lên cửa, bóp cổ tôi ép vào cánh cửa, hơi thở nóng rực đầy nguy hiểm đột ngột áp sát.

Tôi ngây người.

Ký ức đêm đó ở căn hộ giống như dây leo bò dọc sống lưng.

Cùng một kiểu cường thế, cùng một kiểu hung hãn.

Tôi nắm chặt vai anh ta, nghiêng đầu né tránh, nhưng lại bị anh ta bóp cằm hôn dữ dội hơn.

"Kỳ... Tranh!"

Tôi dùng sức cắn mạnh vào đầu lưỡi anh ta.

Vị m.á.u tanh lan tỏa.

Kỳ Tranh đau đớn nới lỏng sức lực một chút, tôi mạnh bạo đẩy anh ta ra rồi vung một cái tát thật mạnh.

"Mẹ nó, anh nhìn cho rõ tôi là ai!" Tôi thở dốc gầm lên.

Còn Kỳ Tranh, lại bình tĩnh đến mức quỷ dị.

Anh chậm rãi quay mặt lại, ngước mắt lên, lý trí và dục vọng đan xen giằng xé nơi đáy mắt sâu thẳm.

"Cậu là ai?

"Kỳ Diệp, cậu nói cho tôi biết, cậu là ai."

 

back top