Tôi và người mình thầm mến — một Alpha — đã có với nhau một đêm hoang đường.

Chương 1

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

"Lạc Diệc, Hành Việt giao cho cậu nhé, người khác chúng tôi đều không yên tâm."

Trong buổi tiệc chia tay tốt nghiệp đại học, lớp trưởng đẩy Hành Việt đang say khướt sang phía tôi.

Với tư cách là Beta duy nhất có mặt ở đó, tôi quả thực là ứng cử viên sáng giá nhất để chăm sóc một Alpha say rượu. Vừa không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố, lại vừa chẳng thể làm gì được Hành Việt.

"Mọi người không sợ tôi nhân cơ hội này chiếm tiện nghi của anh ấy à?"

Tôi nói đùa một câu, rồi điều chỉnh tư thế để đỡ lấy thân hình cao lớn của Hành Việt.

Anh cao hơn tôi nửa cái đầu, sự chênh lệch về hình thể khiến tôi lảo đảo một chút.

"Thôi đi," lớp trưởng cười lớn, "Cậu là một Beta thì có thể làm gì cậu ta chứ, giao cho cậu là tổ chức yên tâm rồi."

Tôi lập tức chột dạ, không dám nhìn cậu ta.

Cậu ta không biết rằng, nơi an toàn nhất chính là nơi nguy hiểm nhất sao?

Dìu Hành Việt ra khỏi nhà hàng, cơn gió nóng đêm hè mang theo mùi rượu và tin tức tố trên người anh phả thẳng vào mặt tôi. Dẫu là một Beta không cảm nhận được tin tức tố, nhưng luồng khí tức đầy tính xâm lược kia vẫn khiến cổ họng tôi thắt lại.

"Hành Việt, anh có tự đi được không?"

Tôi vỗ nhẹ vào mặt anh.

Anh nửa nhắm nửa mở mắt, ánh nhìn lạnh lùng thường ngày giờ đây lại ươn ướt, giống như một chú chó lớn bị lạc đường.

Dáng vẻ này so với hình ảnh "đóa hoa cao lãnh" khó gần ngày thường có sự tương phản quá lớn, khiến tôi không nhịn được mà nhìn thêm vài cái.

"Lạc Diệc..." Anh lầm bầm gọi tên tôi, "Cậu thật tốt!"

Hơi thở ấm áp phả bên tai, khiến trái tim tôi ngứa ngáy khôn nguôi.

Hành Việt chưa bao giờ nói những lời như vậy, anh lúc tỉnh táo luôn dịu dàng nhưng lại mang theo sự xa cách.

Tôi vẫy một chiếc taxi, dùng hết sức bình sinh mới nhét được anh vào trong.

Tựa đầu bên cửa sổ xe, tâm trí tôi rối bời.

Sau đêm nay, anh sẽ ra nước ngoài tu nghiệp.

Còn tôi — một Beta xuất thân từ gia đình bình thường, chỉ có thể vất vả kiếm miếng ăn ở thành phố này.

Sau này, có lẽ chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Mối tình thầm kín không có kết quả này, đêm nay nên đặt một dấu chấm hết thôi.

Đến cửa căn hộ, tôi đỡ anh đứng vững.

Nắm lấy tay anh để mở khóa: "Đến nhà rồi, anh mở cửa đi."

Anh ngơ ngác nhìn tôi, lại lộ ra ánh mắt cún con ươn ướt ấy.

Máu trong người tôi lập tức xông thẳng lên đại não.

Thừa nước đục thả câu là phi đạo đức, nhưng lúc này, dáng vẻ không chút phòng bị của anh lại quá đỗi quyến rũ.

Tôi như bị ma xui quỷ khiến mà ngẩng đầu lên, chạm nhẹ vào môi anh.

Nước mắt hòa cùng nụ hôn rơi xuống, có vị ngọt, cũng có vị mặn chát.

Là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.

"Cậu đang làm gì vậy?" Anh ngây ngốc hỏi, ánh mắt vẫn còn tán loạn.

Anh say rồi, chuyện ngày hôm nay anh sẽ không nhớ đâu, tôi tự an ủi mình như thế.

"Không có gì, đến nhà rồi, mở cửa đi."

Mở cửa xong, tôi dìu anh vào nhà.

Căn hộ ngăn nắp đến mức không giống nơi ở của một Alpha độc thân, đúng chuẩn phong cách của Hành Việt.

Dù biết anh rất yêu sạch sẽ, nhưng tôi không dám làm chuyện thử thách lòng người như việc thay quần áo cho anh. Tôi chỉ có thể giúp anh cởi giày tất, đắp một chiếc chăn mỏng.

"Ngủ đi."

Tôi đứng bên giường, nhìn gương mặt lúc ngủ không chút phòng bị của anh, yết hầu chuyển động.

Thứ tôi muốn làm còn nhiều hơn thế này, nhưng lý trí vẫn còn sót lại.

Đang định rời đi, cổ tay đột nhiên bị túm chặt.

Trong lúc trời đất quay cuồng, tôi bị kéo ngã xuống giường, khí tức của Hành Việt bao trùm lấy tôi.

"Đừng đi."

Giọng anh hơi khàn vì uống rượu, mang theo áp lực đặc trưng của một Alpha.

"Anh say rồi."

Tôi cố gắng đẩy anh ra, nhưng lại chạm phải khối cơ n.g.ự.c săn chắc.

Anh cúi đầu ngửi hõm cổ tôi: "Cậu thật đặc biệt... không phải là Beta sao?"

Giây tiếp theo, môi anh ép xuống.

Nụ hôn này hoàn toàn khác với cái hôn trộm vừa nãy của tôi.

Rực nóng, mạnh mẽ và tràn đầy dục vọng chiếm hữu.

Tin tức tố của Alpha ập đến như dời non lấp bể.

Dù là một Beta, tôi cũng cảm thấy một cơn choáng váng, cơ thể mềm nhũn.

Lý trí bảo tôi phải đẩy anh ra, nhưng cơ thể lại phản bội chính mình.

Bốn năm thầm mến vỡ đê ngay khoảnh khắc này, tôi ôm lấy anh, để mặc anh cởi bỏ cúc áo sơ mi của mình.

Chút lý trí cuối cùng khiến tôi hỏi anh trước khi chìm đắm: "Hành Việt, anh có biết tôi là ai không?"

"Lạc Diệc." Anh gặm cắn sau gáy tôi, "Cậu là Lạc Diệc."

Đêm nay còn điên cuồng hơn cả những gì tôi tưởng tượng.

Thể lực của Alpha thật kinh người, tôi bị anh dày vò đến mức liên tục xin tha.

Chúng tôi quấn quýt đến tận rạng sáng, cuối cùng tôi mệt lả đi, thiếp đi trong vòng tay anh.

 

back top