TRONG BỤNG BETA BỊ GHẺ LẠNH LÀ BẢO BỐI CỦA ĐỈNH CẤP ALPHA

Chương 37: Đã Trở Thành Kẻ Thù

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

“Sao cậu lại ở đây?”

Hứa Tửu lập tức đứng chắn trước Khương Thư Ngọc như bảo vệ một đứa trẻ. Hắn vẻ mặt chán ghét nhìn về phía Dịch Nhất: “Cậu là đồ biến thái à? Còn bày trò theo dõi nữa.”

Dịch Nhất lườm Hứa Tửu, sự chú ý vẫn đổ dồn lên người Khương Thư Ngọc. Hắn ta hừ lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ nơi này là của các cậu mua? Chỉ cho phép các cậu đến mà không cho phép tôi tới sao?”

“Nếu tôi nhớ không lầm, lần tụ hội này không mời ban của cậu.” Khương Thư Ngọc vỗ vỗ vai Hứa Tửu, anh bước lên hai bước, nhìn Dịch Nhất bằng ánh mắt như đang nhìn một người xa lạ: “Cậu đi theo tôi.”

Ngữ khí dứt khoát của Khương Thư Ngọc làm Dịch Nhất bật cười. Omega bước lên phía trước, dang tay ra vẻ mặt vô tội: “Thật thông minh. Một thời gian không gặp, tôi nhớ cậu.”

Hứa Tửu nghe lời này của Dịch Nhất mà suýt nôn, hắn nhịn không được châm chọc: “Cậu có thể đừng nói mấy lời ghê tởm thế không? Thật sự hết cả muốn ăn.”

Lời nói của Hứa Tửu cuối cùng cũng làm Dịch Nhất chuyển sự chú ý sang hắn. Ánh mắt Omega như rắn độc quấn lấy Hứa Tửu. Dịch Nhất hạ giọng: “Tôi nói chuyện với Khương Thư Ngọc, có phần cho cậu xen vào sao?”

“Cậu—” Hứa Tửu hoàn toàn không thể nhịn được, hắn vừa định tiến lên thì Khương Thư Ngọc đã giơ tay ngăn lại: “Đừng chấp nhặt với hắn.”

Khương Thư Ngọc vẫn luôn cảm thấy Dịch Nhất có khuynh hướng thích bị ngược đãi.

Anh khẽ nhếch môi với Hứa Tửu, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi thôi, đừng vì loại người này mà sinh sự.”

“Cũng đúng, ai thèm để ý đến hắn ta chứ.” Hứa Tửu cao ngạo “hừ” một tiếng, khoanh tay trước n.g.ự.c xoay người kéo Khương Thư Ngọc quay về, bỏ lại Dịch Nhất với vẻ mặt âm u đứng tại chỗ.

Sắc mặt Khương Thư Ngọc cũng không tốt lắm. Vừa rồi, anh dường như thấy trên cánh tay Dịch Nhất có một vết thương hằn sâu, hệt như lần đầu tiên anh nhìn thấy Dịch Nhất lúc nhỏ—khi đó, Dịch Nhất cũng toàn thân đầy thương tích…

“Thích Vụ!”

Hứa Tửu đột nhiên gọi lớn, kéo Khương Thư Ngọc trở về thực tại.

Anh ngước mắt nhìn qua, liền thấy bạn mình như một viên đạn lao thẳng vào lòng Thích Vụ, sau đó bắt đầu phàn nàn về sự việc vừa xảy ra.

Văn Túc Thời cũng vững vàng bước đến bên cạnh anh, nắm lấy tay anh: “Gặp phải Dịch Nhất?”

“Ừm, chắc là đi theo em tới.” Khương Thư Ngọc nghiêng đầu nhìn Văn Túc Thời, cảm thấy có chút mệt mỏi: “Em nghĩ hắn đang hận em.”

Văn Túc Thời nhíu mày, nhưng rất nhanh liền giãn ra. Anh lắc lắc tay Khương Thư Ngọc: “Về khách sạn nghỉ ngơi một lát đã, giữa trưa ăn cơm rồi xuống.”

Khương Thư Ngọc quả thật buồn ngủ. Anh luôn có cảm giác ngủ không đủ.

Beta ngáp một cái, nói qua loa tình hình với Hứa Tửu rồi về khách sạn nghỉ ngơi.

Lớp trưởng vốn đặt phòng đôi, nhưng Văn Túc Thời đã đổi thành phòng giường lớn.

Khách sạn tiện nghi đầy đủ, nhưng Khương Thư Ngọc không kịp thưởng thức. Anh cởi quần áo sau liền cuộn tròn vào giường: “Anh có buồn ngủ không?”

“Không buồn ngủ.” Văn Túc Thời ngồi cạnh Khương Thư Ngọc, laptop đặt trên đùi, hình như đang xem tài liệu.

Beta nửa híp mắt, ngón tay câu lấy gấu áo Văn Túc Thời, nhẹ giọng nói: “Anh ra tay với Dịch gia.”

“Lần trước hắn đã hy vọng anh ra tay như vậy, anh tự nhiên muốn tùy hắn tâm nguyện. Nhưng mà…”

Văn Túc Thời dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Giữa hai đứa còn xảy ra chuyện gì nữa sao?”

Khương Thư Ngọc nghe vậy chậm rãi mở mắt ra, anh nằm thẳng trên giường, đôi mắt khẽ run, dường như đang hồi ức.

Anh ngữ khí rất nhẹ: “Giữa chúng em kỳ thật không có mâu thuẫn gì, ít nhất theo ý em là như vậy.”

“Ban đầu em vào Khương gia, người bạn đầu tiên em quen chính là hắn. Dịch gia rất phong kiến, cho rằng Omega và Beta không có tác dụng gì, cho nên Dịch Nhất thường xuyên bị ẩu đả. Khi em và hắn gặp nhau vài lần, trên người hắn đều có vết thương rất rõ ràng.”

Khương Thư Ngọc nghiêng người, nhìn Văn Túc Thời, cười rất nhạt: “Sau này có một lần nhà hắn tổ chức yến tiệc—”

Khi đó Khương Thư Ngọc tương đối trầm tĩnh. Chuyện cha ruột qua đời cùng việc Khương Cừu ngoại tình giáng đòn nặng nề, cộng thêm Khương Trình cũng không thích anh.

Cảm giác sống nhờ làm anh cảm thấy cuộc sống thật khó khăn, nên anh trở nên ít nói, làm chuyện gì cũng thật cẩn thận.

Lần đó yến tiệc, anh đi theo Khương Cừu, thấy đối phương đang nói chuyện liền lén chạy ra ngoài.

Khương Thư Ngọc không quen đường, vô tình đi vào hoa viên Dịch gia.

Lúc ấy Dịch Nhất rất gầy, nhỏ bé ôm một con ch.ó nhỏ khóc thút thít, xung quanh vây quanh một đám người đ.ấ.m đá, còn nói những lời khó nghe.

Thấy cảnh đó, Khương Thư Ngọc thấy khó chịu. Anh nhìn dáng vẻ trốn tránh của Dịch Nhất, không biết lấy đâu ra dũng khí mà vọt tới: “Các ngươi là lũ người xấu!”

“Đồ bẩn thỉu ở đâu ra, mau cút!”

Có người cũng muốn đánh Khương Thư Ngọc, nhưng Khương Thư Ngọc bắt lấy tay họ liền muốn cắn: “Tôi sẽ nói cho người lớn, nói các người bắt nạt người!”

Đứa lớn tuổi nhất đánh Dịch Nhất cũng không quá mười bốn tuổi. Hắn ta biết nếu chuyện này truyền ra ngoài không tránh khỏi bị đánh, đành phải dẫn những người khác rời đi, lúc đi còn không quên đá Dịch Nhất một cái.

“Ngươi không sao chứ?” Khương Thư Ngọc nôn nóng nhìn Dịch Nhất: “Bọn họ quá xấu rồi, sao có thể đánh ngươi! Chú chó nhỏ thế nào rồi?”

Dịch Nhất không nghĩ tới sẽ có người giúp hắn. Hắn run rẩy ngẩng đầu, thu hết thần thái của Khương Thư Ngọc vào đáy mắt.

…………….

“Sau này anh đoán xem thế nào?”

Dịch Nhất ngồi xuống đối diện Văn Túc Thời, vẻ mặt hắn ta không chút để tâm: “Con chó đó đã chết.”

Văn Túc Thời vốn định mua một chiếc bánh kem nhỏ về. Khương Thư Ngọc sau khi kể sơ lược về lần gặp gỡ Dịch Nhất xong liền ngủ, nên anh ta đi ra ngoài mua đồ, không ngờ lại đụng phải Dịch Nhất.

Omega dường như cũng rất có nhu cầu được giãi bày, không đợi anh ta hỏi đã lặp lại sự việc lúc trước— chỉ khác ở chỗ Dịch Nhất biết diễn biến tiếp theo.

Văn Túc Thời uống một ngụm cà phê, anh ta không có kiên nhẫn với Dịch Nhất: “Sau đó?”

“Anh biết nó c.h.ế.t như thế nào không?” Dịch Nhất che miệng cười rộ lên: “Bị các anh chị tôi lột da ném lên giường ta. Bọn họ nói tôi cũng giống con chó, hạ tiện.”

Văn Túc Thời lặng lẽ nhìn Dịch Nhất, vẫn chưa lên tiếng.

“Nhưng những chuyện này Khương Thư Ngọc không biết.” Cơ mặt Dịch Nhất không ngừng co giật, tay hắn ta cũng hơi run: “Khi đó Khương Thư Ngọc là người duy nhất nguyện ý giúp tôi.”

Văn Túc Thời rốt cuộc có phản ứng, anh ta chú ý tới hành động không bình thường của Dịch Nhất. Anh dời ánh mắt, thuận miệng hỏi: “Vậy ngươi vì cái gì muốn bắt nạt cậu ấy?”

Dịch Nhất cúi đầu, cười lạnh: “Bởi vì tôi muốn nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cậu ta, lòng tôi cảm thấy vô cùng hả hê, thấy cậu ta cuộn tròn trong góc run bần bật, tôi thật sự rất vui.”

Omega chậm rãi ngẩng đầu nhìn Văn Túc Thời, nụ cười dần dần mở rộng: “Tôi muốn đem nỗi khổ tôi chịu qua, đều bắt cậu ta chịu lại một lần.”

Ánh mắt Văn Túc Thời lạnh xuống ngay lập tức: “Cậu ấy không phải đã giúp cậu sao?”

“Giúp ta?” Dịch Nhất như hồi tưởng lại chuyện gì, đồng tử có chút vô định: “Nhưng là cậu ta từ bỏ tôi, cậu ta cự tuyệt tôi, cậu ta cũng là một kẻ ác!”

Mấy chữ cuối cùng giọng hắn ta có chút lớn, khiến những người khác trong quán cà phê đều nhìn về phía họ.

Dịch Nhất lập tức điều chỉnh trạng thái, thở nhẹ: “Anh không biết, Khương Trình là một kẻ ngu xuẩn, Khương Cừu cũng vậy. Tôi chỉ cần thoáng kích thích Khương Trình một chút, hắn liền sẽ đi bắt nạt Khương Thư Ngọc. Sẽ không có người cố tình nghi ngờ đến tôi, bọn họ chỉ biết trách Khương Trình.”

Văn Túc Thời không muốn để ý tới Dịch Nhất nữa.

Anh ta đứng dậy định đi, nhưng giây tiếp theo liền nghe thấy giọng Dịch Nhất âm trầm: “Dù sao tôi sống không lâu, Văn Túc Thời, anh không xứng với Khương Thư Ngọc.”

Bước chân Alpha khựng lại, anh ta như nhận thấy điều gì đó, xoay người nhíu mày: “Cậu nói cái gì?”

Dịch Nhất ghé vào trên bàn, giương mắt nhìn Văn Túc Thời, môi mấp máy: “Tôi sẽ không buông tha hắn.”

Văn Túc Thời đứng tại chỗ nhìn Dịch Nhất vài giây, anh ta nhếch môi dưới, không giống như cười, càng giống một sự châm chọc.

Alpha thu hồi ánh mắt, xoay người đi ra ngoài.

________________________________________

Khương Thư Ngọc ngủ một giờ sau tỉnh lại. Anh vừa mở mắt liền thấy Văn Túc Thời đang làm việc.

Beta cẩn thận ngồi dậy, xuống giường rửa mặt, rồi nhỏ giọng hỏi: “Anh còn bao lâu nữa?”

Văn Túc Thời ngẩng đầu nhìn đồng hồ, mang bánh kem nhỏ ra: “Cơm trưa còn phải chờ một lát, ăn chút bánh kem lót dạ trước, anh hỏi rồi, món này em có thể ăn.”

“Được.” Khương Thư Ngọc thật sự đói bụng, anh ngồi đối diện Văn Túc Thời: “Anh đi mua khi nào vậy?”

“Lúc em ngủ.” Văn Túc Thời mở khóa di động, bật một đoạn ghi âm cho Khương Thư Ngọc nghe: “Anh ở trên đường gặp phải Dịch Nhất.”

Khương Thư Ngọc nhướng đuôi lông mày, anh bật ghi âm, chăm chú lắng nghe. Dần dần anh cau mày: “Tâm lý thật sự vặn vẹo.”

Văn Túc Thời gật đầu. Anh nhìn Khương Thư Ngọc, có chút lời nói tới bên miệng lại chậm chạp không thốt ra.

Hành động của anh cũng làm Khương Thư Ngọc chú ý tới.

Beta hướng anh ta nhếch môi, sau đó nói nhỏ: “Em có thể đồng cảm với những gì Dịch Nhất phải chịu đựng, nhưng em tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hắn.”

Beta dùng muỗng đút Văn Túc Thời một miếng bánh kem, anh nói: “Giữa em và hắn, ngoài hận thù, liền không còn bất cứ tình cảm nào khác.”

Chẳng sợ năm đó bọn họ có tình bạn ngắn ngủi, cũng đã sớm tan biến theo thời gian.

Giữa trưa, bữa ăn được mấy lớp trưởng đặt. Mọi người đều ngồi quanh bàn tròn để dùng bữa.

Khương Thư Ngọc và Văn Túc Thời đến tương đối trễ. Quán ăn được chọn tuy nhỏ nhưng danh tiếng rất tốt, lúc họ đi vào thì gần như không còn chỗ trống, nhà hàng chật kín người.

“Cẩn thận một chút.” Văn Túc Thời thấp giọng dặn dò Khương Thư Ngọc, anh siết c.h.ặ.t t.a.y Beta.

Giây tiếp theo, Hứa Tửu “mở” ra một lối đi, thở hổn hển chạy đến trước mặt Khương Thư Ngọc: “Đi theo tớ, tớ giữ chỗ cho các cậu rồi.”

Khương Thư Ngọc bật cười. Anh gật đầu đi theo. Phòng ăn đều là người, phần lớn là bạn học cùng lớp, nhưng cũng có những người khác, đặc biệt là Dịch Nhất đang ngồi bên cạnh lớp trưởng, cười rất xán lạn.

Omega sắc mặt ửng hồng, hắn ta nghiêng đầu dựa vào lớp trưởng, hướng về phía Khương Thư Ngọc nhếch môi. Môi hắn ta mấp máy, không phát ra âm thanh.

Khương Thư Ngọc hiểu được ý của Dịch Nhất. Omega chỉ đang gọi:

“Khương Thư Ngọc—”

 

 

back top