Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj
Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!
Cố Yến Kinh nhìn cậu đăm đăm vài giây. Thấy được sự khát khao và nghiêm túc trong đôi mắt quen thuộc ấy, anh cuối cùng cũng gật đầu đồng ý:
"Diễn thì được, nhưng những cảnh tiếp xúc thân mật..." Cố Yến Kinh gằn giọng: "Thì... không... được."
Nói rồi, anh đưa tay xoa nhẹ đầu Lâm Tự Bạch, động tác vô cùng dịu dàng. Lâm Tự Bạch nghe xong cảm thấy hơi chột dạ.
Ngày hôm sau, Lâm Tự Bạch đến phim trường. Điều kiện ở đây còn gian khổ hơn cậu tưởng. Phim trường là một dãy nhà cũ nát chờ dỡ bỏ, không gian lạnh lẽo, không khí nồng nặc mùi bụi bặm và ẩm mốc.
"Tiểu Tự, cậu đến rồi à?" Cao Hạo thấy cậu thì mừng rỡ, vội vẫy tay gọi lại.
"Vâng."
"Tiểu Tự, anh có một ý tưởng quan trọng muốn bàn với cậu."
Cao Hạo cầm bản kịch bản vừa sửa xong nói: "Về tuyến quan hệ giữa Mạnh Quyện và người chú."
Cao Hạo ngồi xuống một chiếc gương cũ cạnh cậu: "Anh cảm thấy cách xử lý trước đây vẫn còn quá hàm súc. Cậu biết đấy, khán giả bây giờ thích xem những cảnh phim có sức hút và phức tạp hơn."
Lâm Tự Bạch im lặng lắng nghe, trong lòng mơ hồ có linh cảm không lành.
"Vì vậy anh muốn thêm một cảnh tương tác đầy kịch tính ở màn ba."
Cao Hạo lật đến trang đó, chỉ vào phần ghi chú mới: "Chính là chỗ này, Mạnh Quyện nói người chú Lục Trinh trông vẫn trẻ trung, đẹp trai quá. Lục Trinh sẽ vì câu nói này mà mất kiểm soát, anh ta bế xốc Mạnh Quyện từ xe lăn lên, ấn mạnh cậu vào bức tường lạnh lẽo. Mạnh Quyện vùng vẫy đánh anh ta, nhưng đôi chân mềm nhũn tàn tật khiến cậu không thể kháng cự."
Cao Hạo càng nói càng phấn khích: "Như vậy mới đẩy cảm giác ám muội và nguy hiểm lên đến đỉnh điểm. Cậu thấy sao?"
Lâm Tự Bạch: "..." Em thấy anh không nên viết truyện trinh thám, anh nên đi viết truyện đam mỹ thì đúng hơn.
Nhìn những từ ngữ như "bế xốc", "ép vào tường", "ánh mắt vương vấn" trong kịch bản, Lâm Tự Bạch không dám tưởng tượng nếu Cố Yến Kinh biết được thì sẽ ra sao...
Cậu rùng mình một cái, nhớ đến cái tát vào m.ô.n.g lần trước dường như vẫn còn hơi đau. Đúng là muốn lấy m.ạng mà. Nếu quay cảnh này thật, chắc m.ô.n.g cậu nát bấy mất.
"Vậy vai Lục Trinh đã định ai chưa ạ?" Lâm Tự Bạch hỏi, giọng khô khốc hơn thường lệ.
"Vẫn chưa chốt được."
Cao Hạo gãi đầu thở dài: "Có vài ứng viên, người thì xuất thân là diễn viên võ thuật, thể hình ổn nhưng diễn xuất hơi kém; người thì là diễn viên gạo cội, khí chất hợp nhưng tuổi hơi lớn, thiếu sức bật.”
“Anh chưa hài lòng ai cả. Hơn nữa ngân sách đoàn phim mình có hạn, mời ngôi sao lớn là không thể. Mà thực ra anh cũng không muốn mời, vì anh cảm thấy trong giới hiện nay không ai thực sự phù hợp."
Cao Hạo lẩm bẩm: "Tìm người có hình tượng như Lục Trinh khó quá đi mất."
Thực ra hắn ta từng thấy một người có ngoại hình rất giống Lục Trinh, nhưng bao năm qua cũng chỉ thấy duy nhất người đó. Mà người đó thì 200% không bao giờ đóng một bộ phim nhỏ thế này.
Lời than vãn này đột nhiên nhắc nhở Lâm Tự Bạch. Đúng rồi, không tìm được ai khác thì chẳng phải Cố Yến Kinh là người phù hợp nhất sao?
Nhớ lại mô tả về Lục Trinh: Khoảng ngoài 30 tuổi, thân hình cao lớn đĩnh bạt, một cơ thể săn chắc được rèn luyện qua bao năm bôn ba ngoài thực địa. Gương mặt góc cạnh, ánh mắt sắc sảo, giữa chân mày có vết hằn nhẹ vì thói quen nhíu mày, mang lại cảm giác khó gần. Nhưng chỉ khi nhìn về phía chàng trai nhỏ bé kia, anh ta mới cố thu lại vẻ dò xét, để lộ sự dịu dàng vụng về một cách cẩn trọng.
Nếu là Cố Yến Kinh ôm cậu, dường như mọi chuyện đều có thể chấp nhận được. Lâm Tự Bạch thậm chí còn nảy sinh một chút mong chờ khó nói. Ý nghĩ đó vừa xuất hiện đã bùng lên mãnh liệt.
"Đạo diễn." Lâm Tự Bạch ngẩng đầu: "Em có một người rất phù hợp, nhưng để em hỏi ý kiến anh ấy đã."
"Thật sao? Là ai vậy?" Cao Hạo kinh ngạc.
Lâm Tự Bạch không trả lời thẳng, chỉ mỉm cười: "Để em hỏi thử xem sao, em bảo đảm ngoại hình của anh ấy cực kỳ hợp vai."
Cao Hạo mừng rỡ nắm lấy tay cậu: "Tiểu Tự, tốt quá! Cậu cứ nói với anh ấy là thù lao đóng phim không thành vấn đề, mọi thứ đều có thể thương lượng."
Lâm Tự Bạch quay mặt đi, thầm nghĩ xem nên mở lời với Cố Yến Kinh thế nào.
Tối đó, Lâm Tự Bạch thay bộ đồ ngủ bằng vải cotton mềm mại, tắm rửa sạch sẽ thơm tho. Cậu đột ngột nhào vào lòng Cố Yến Kinh khi anh đang xem tin tức trên giường, dụi đầu vào người anh như một chú mèo nhỏ.
"Hôm nay có mệt không?"
Cố Yến Kinh hỏi, anh nâng mặt cậu lên, khẽ nhíu mày: "Sao sắc mặt trông không tốt thế này? Ở đó vất vả lắm à?"
"Không mệt ạ." Lâm Tự Bạch lắc đầu, sau đó lí nhí: "Thúc thúc, em có việc muốn bàn với anh."
"Hửm? Chuyện gì thế?"
"Anh còn nhớ nhân vật Lục Trinh trong phim không?"
"Nhớ." Cố Yến Kinh tất nhiên là nhớ kỹ cái nhân vật định có "tiếp xúc thân mật" với Lâm Tự Bạch rồi.
"Nhân vật đó vẫn chưa tìm được diễn viên phù hợp."
Cố Yến Kinh gật đầu, ánh mắt lộ vẻ thắc mắc. Lâm Tự Bạch l.i.ế.m môi nói tiếp: "Hôm nay đạo diễn bàn với em, muốn thêm một cảnh phim có sức hút lớn giữa vai đó và Mạnh Quyện. Yêu cầu diễn viên phải có sức bật và cảm giác áp đảo mạnh mẽ."
Cố Yến Kinh nhanh chóng bắt được điều gì đó không bình thường. Anh nheo mắt, ánh mắt trở nên sắc sảo: "Cảnh phim có sức hút lớn? Cụ thể là thế nào?"
Lâm Tự Bạch biết không giấu được, đành đánh liều nói hết ra: "Là có một cảnh, Lục Trinh phải bế xốc Mạnh Quyện từ trên xe lăn lên, ép vào tường rồi nói vài câu..."
Nói xong, cậu nín thở ngước nhìn Cố Yến Kinh. Quả nhiên, sắc mặt Cố Yến Kinh tối sầm liền, tay anh siết nhẹ, ánh mắt thâm trầm đầy nguy hiểm. Căn phòng rơi vào sự im lặng đáng sợ, Lâm Tự Bạch thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim mình đập loạn xạ.
Vài giây sau, Cố Yến Kinh mới chậm rãi mở lời, giọng trầm thấp và lạnh lẽo: "Vậy là Tiểu Ngư đang muốn nói với anh rằng, em muốn ôm ấp một người đàn ông lạ mặt, rồi còn để hắn ép em vào tường sao?"
Khi nói câu này, bàn tay anh đã chạm lên môi Lâm Tự Bạch, ngón tay luồn vào trong miệng, đè chặt lấy đầu lưỡi cậu:
"Cái miệng nhỏ ấm áp thế này, sao lại có thể nói ra những lời lạnh lùng đến vậy?"
Lâm Tự Bạch bị ép phải mở miệng, đôi mắt cậu hơi nheo lại, đầu lưỡi không tự chủ được mà l.i.ế.m nhẹ lên ngón tay anh.
"Hửm? Trả lời anh đi?" Cố Yến Kinh vừa đè lưỡi cậu vừa hỏi.
"Ưm..." Cậu ú ớ: "Không phải mà... là em đề cử anh với đạo diễn."
Cố Yến Kinh sững người, vẻ kinh ngạc thoáng hiện trên mặt: "Anh sao?"
"Vâng." Lâm Tự Bạch được thả ra, Cố Yến Kinh rút tay về, giữa ngón tay anh và môi cậu kéo ra một sợi chỉ bạc đầy ám muội.
Lâm Tự Bạch ôm lấy anh, hoàn toàn không nhận ra mình vừa bị trêu chọc, bắt đầu ra sức thuyết phục:
"Thúc thúc, không ai có ngoại hình hợp hơn anh đâu. Anh đồng ý với em đi mà? Hơn nữa nhân vật này luôn đeo khẩu trang, đến cuối phim lúc ch.ết mới lộ mặt, anh thực sự rất hợp!"
Cố Yến Kinh nhìn chằm chằm vào đôi gò má ửng hồng và đôi mắt long lanh vì phấn khích của cậu. Cơn ghen tuông cuồng bạo trong lòng bỗng chốc bị thay thế bởi một cảm xúc phức tạp hơn. Đó là cảm giác được cần đến, cảm giác độc chiếm đầy thỏa mãn, kèm theo một sự hưng phấn thầm kín.
Anh tưởng tượng ra cảnh tượng đó: Trong phim, trước sự chứng kiến của mọi người, anh có thể danh chính ngôn thuận lấy danh nghĩa nhân vật mà giam cầm Lâm Tự Bạch thật chặt trong lòng, ép cậu vào tường, nhìn cậu lộ ra vẻ yếu đuối vì mình. Anh muốn tất cả khán giả đều thấy rằng Lâm Tự Bạch là của anh.
Cố Yến Kinh l.i.ế.m nhẹ hàm trên, một sự hưng phấn kỳ lạ trào dâng. Anh khẽ nhếch môi, gật đầu: "Được, anh đồng ý."
Thấy anh đồng ý, Lâm Tự Bạch lập tức gọi điện cho Cao Hạo. Cậu cứ thế nằm trên đùi Cố Yến Kinh mà nói: "Đạo diễn, em hỏi rồi, anh ấy đồng ý rồi ạ."
Cao Hạo sửng sốt: "Thật sao? Vậy khi nào có thời gian mình gặp mặt một lát nhé."
"Không cần đâu, anh ấy đang ở ngay cạnh em đây."
Nói rồi, Lâm Tự Bạch nhỏm dậy khỏi lòng Cố Yến Kinh, xoay camera điện thoại về phía gương mặt anh. Cao Hạo nhìn thấy gương mặt quen thuộc thì trợn tròn mắt, kinh hãi kêu lên:
"Cố...đàn anh Cố!"
"Chào cậu." Cố Yến Kinh đáp.
Lâm Tự Bạch ngạc nhiên: "Hai người quen nhau à?"
Ở Đại học B làm gì có ai không biết Cố Yến Kinh, đây là cựu sinh viên ưu tú có ảnh treo trên bảng vàng danh dự, thỉnh thoảng còn về trường diễn thuyết cơ mà.
Cao Hạo nhìn tư thế thân mật của hai người, lại nhìn đồng hồ, lắp bắp: "Cậu... hai người... hai người..."
Lâm Tự Bạch thừa nhận: "Đúng như anh đang nghĩ đấy. Đạo diễn, anh thấy anh ấy ổn chứ?"
Dù sao cũng không phải diễn viên chuyên nghiệp nên vẫn phải hỏi qua đạo diễn một câu. Cao Hạo vẫn còn chưa hết sốc, vội vàng gật đầu lia lịa: "Ổn, quá ổn luôn ấy chứ!"
