Dù không có 【Tiếng lòng】, Lê Túc vẫn có thể phát hiện ra Phương Chấp một cách chuẩn xác giữa biển người —— gương mặt trắng bệch, mong manh mà tinh xảo của đối phương rực rỡ đến mức nhìn một lần là khó quên.
Trong mỗi hoạt động cho phép người dân tham gia, đều có bóng dáng của Phương Chấp. Chỉ có em, luôn hướng về anh ánh mắt tập trung nhiệt thành, trong đôi mắt đó chỉ có một mình anh.
Điều này khiến dục vọng chiếm hữu và kiểm soát đen tối của Lê Túc được thỏa mãn cực độ.
【Mình phải có được em ấy, em ấy chỉ có thể thuộc về mình.】
Nhưng Lê Túc không biết làm sao để mở lời với đối phương, đối phương là ngưỡng mộ anh, hay là ái mộ anh đây?
Vị Đại tướng anh dũng nhất Liên bang có thói quen chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ rồi mới xuất phát, anh biết hoàn cảnh gia đình của Phương Chấp rất phức tạp, cũng biết tình trạng tinh thần của em không được tốt.
【Không được vội, phải từng bước một.】
Trước khi anh nghĩ ra cách tiếp cận Phương Chấp, thì thật bất ngờ lại có thể nghe thấy tiếng lòng của đối phương.
Hóa ra đối phương đã sớm tình nguyện tự chui đầu vào lưới. Lê Túc nở nụ cười.
Quan chức cấp cao Liên bang giới thiệu con cái của mình cho anh, nói đây là độ tương thích cao hiếm thấy. Lê Túc lạnh lùng từ chối.
Độ tương thích Pheromone chưa bao giờ nằm trong phạm vi xem xét của Lê Túc. Thứ anh muốn là sự thần phục hoàn toàn, mang tính bản năng, xuất phát từ tận đáy lòng của đối phương.
Làm tù đồ của Pheromone làm sao có thể khăng khít và gắn bó bằng sự tương thích về tinh thần được chứ?
Lê Túc vui vẻ nghĩ: Tôi và Phương Chấp, là một đôi tương thích đích thực.
END.