Tôi thú nhận với Phong Duy về học vấn thật sự của mình. "Tôi không phải nghiên cứu sinh, gia cảnh cũng không tốt... Thật ra tôi... ngay cả cấp ba còn chưa tốt nghiệp. Vì chăm sóc mẹ nên tôi nghỉ học ngay khi vừa lên lớp mười. Nhưng anh yên tâm, tôi rất khỏe mạnh, tôi đã đi khám sức khỏe rồi."
Phong Duy không nói gì. Rất lâu sau, anh vươn tay móc lấy ngón tay tôi. "Cho nên, gia đình em bây giờ... chỉ còn lại mình em thôi sao?" Anh hỏi một cách cẩn trọng, như sợ mình nói sai điều gì.
Tôi lắc đầu: "Chẳng phải còn có anh sao?"
Mắt anh đỏ lên: "Phải, còn có tôi, tôi là người nhà của em."
Sau khi xử lý gã Alpha từng giao dịch với tôi, tôi và Phong Duy bắt đầu cuộc sống của một cặp chồng chồng AO bình thường. Anh đi làm kiếm tiền, còn tôi bị anh thuyết phục ở lại nhà với lý do nhà quá rộng, sợ bị trộm.
Chỉ là chân của Phong Duy hồi phục không triệt để lắm, thường xuyên thấy khó chịu. Sợ anh gặp vấn đề gì trong lúc làm việc, bất kể là tắm rửa hay làm việc, chỉ cần anh gọi là tôi sẽ có mặt ngay lập tức.
Cho đến năm thứ hai tôi lo lắng cho cái chân của anh, tôi phát hiện ra chân của Phong Duy ngay từ đầu đã chẳng có vấn đề gì. Không chỉ chân, mà cả giọng nói, bệnh thầm kín, tất cả đều là giả. Phong Duy khỏe như một con trâu.
Đúng là vài năm trước anh có bị bệnh do tai nạn, nhưng anh đã xuất viện rất nhanh. Anh giả liệt là vì lười dọn dẹp đống rắc rối của mấy đứa em trai. Giả câm là vì lười nói chuyện với lũ em ngốc nghếch đó. Giả bất lực là vì không muốn cha mẹ nhét Omega cho mình.
Nghĩ đến những ngày tháng lo sốt vó cho anh, tôi nổi trận lôi đình, dọn hành lý chuẩn bị bỏ nhà đi. Phong Duy chẳng chút hoảng hốt, bí mật nhét vào tay tôi một cái nút bấm.
"Cái gì đây?" Tôi chê bai nhìn cái nút hình trái tim màu đỏ. "Tôi không thèm!"
"Em bấm thử đi."
Tôi nhìn biểu cảm của anh, bán tín bán nghi bấm nút. Cái hộp trong góc "tít" một tiếng, bỗng nhiên phun tiền ra. Những tờ tiền đỏ rực bay lên trời, rồi từ từ rơi xuống đất.
Phong Duy hỏi tôi: "Còn đi không?" Tôi hôn chụt một cái lên mặt anh, hớn hở nhặt đống tiền đang bay xuống.
"Lần sau không được thế này nữa đâu nhé, lão công."
END.