Xuyên không vào tiểu thuyết tu tiên, giấc mộng lớn nhất của ta chính là làm một con cá mặn, ăn rồi chờ chết.

Chương 1

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Lúc ta xuyên qua, nguyên chủ đã c.h.ế.t cóng trên đầu đường xóm chợ.

Mấy con ch.ó hoang ở cách đó không xa đang nhìn chằm chằm hổ báo, chỉ đợi ta tắt thở là sẽ lao lên cấu xé.

Tiếc là ta đã chiếm lấy thân xác này, vừa tỉnh lại đã vớ lấy một khúc gỗ mục, đập c.h.ế.t con ch.ó hoang gần nhất.

Ta gục trên xác chó hoang thở dốc, quần áo rách rưới, trông chẳng khác nào một kẻ điên.

Những con ch.ó khác thấy thế liền sủa vang đầy đe dọa, nanh vuốt cào mạnh vào lớp tuyết vụn và sỏi đá trên mặt đất, phát ra những âm thanh rợn người.

Ta nhếch môi, khóe miệng còn dính những vệt m.á.u b.ắ.n tung tóe, quát lớn: "Có giỏi thì nhào vô!"

Lúc này, một vị lão giả áo trắng từ trên trời hạ xuống, gió lướt qua mặt. Chỉ trong chớp mắt, đàn chó hoang đã chạy tán loạn.

Ta trừng mắt nhìn lão, nắm chặt khúc gỗ, nhưng đổi lại là cái cúi lưng của lão nhân và một chiếc bánh nóng hổi.

Lão nhìn ta đầy hiền từ, cẩn thận đưa chiếc bánh đến trước mặt ta.

Im lặng nửa buổi, ta hung hăng giật lấy, nhét đầy mồm đại hỏa. Lão dường như sợ ta bị nghẹn, đứng dậy định đến vỗ lưng cho ta, ta liền mạnh bạo lùi lại phía sau.

"Cút đi!"

Lão bèn ném bình nước da bò qua, ôn tồn bảo: "Được, ta không qua đó, ngươi cứ từ từ mà ăn."

Ta một hớp trà nóng một miếng bánh, miễn cưỡng coi như xong bữa cơm đầu tiên sau khi trọng sinh.

Lão đầu áo trắng cứ thế ngồi xổm cách đó không xa, hơi ấm tỏa ra từ lão bao bọc lấy ta từ đầu đến chân.

Lão thấy ta ôm bình nước rỗng, mỉm cười hỏi: "Còn muốn nữa không?"

Ta chậm rãi lắc đầu, không hé răng nửa lời, chỉ siết chặt vạt áo.

Lão đầu liền nói tiếp: "Ta là chưởng môn của Cửu Tiêu Tông, ngươi có duyên với tông môn ta, có nguyện ý đi cùng ta không?"

Ta không biết đây là thế giới nào, cũng không biết Cửu Tiêu Tông có ý nghĩa gì, đối với ta, lão chỉ là một kẻ lai lịch bất minh.

Thế là ta từ chối: "Không đi."

Lão không hỏi tại sao, chỉ nói: "Không muốn đi thì không đi, vậy ta ở lại dưới chân núi bầu bạn với ngươi được không? Coi như là vẹn toàn một đoạn duyên phận này."

Trong trời đông giá rét, tay chân bị đông cứng của ta sau khi hết tê dại bắt đầu cảm thấy khó chịu, vừa ngứa vừa tê, chỗ cánh tay gắng sức g.i.ế.c chó hoang truyền đến cơn đau xé rách, khiến toàn thân run rẩy.

Ta không nói được, cũng không nói không được.

Lão đầu cứ thế đi theo ta, thấy ta đem bình nước của lão đi cầm cố lấy tiền chia ra dùng trong vài ngày, mỗi ngày chỉ ăn nửa cái màn thầu với nước tuyết, thỉnh thoảng nửa đêm còn phải tranh thức ăn với chó.

Cứ như vậy qua nửa tháng, ta đi khắp nơi tìm việc làm, tiền dành dụm được cuối cùng cũng đủ mua một bộ y phục bằng vải thô rẻ nhất.

Mặc y phục vào, thanh toán xong xuôi, ta bước đến trước mặt lão đầu, nói: "Giờ ta có thể đi cùng ngươi rồi."

Lão đầu xoa đầu ta, nheo mắt cười: "Đứa trẻ ngoan."

Trước khi xuyên qua, ta cũng là một đứa trẻ mồ côi. Sau khi viện mồ côi làm ăn thất đức bị đóng cửa, ta lang thang đầu đường xó chợ suốt hai năm, cuối cùng được công an tìm thấy đưa vào trại trẻ mồ côi công lập.

Viện trưởng mẹ rất thương ta, ta không muốn được nhận nuôi, nên bà luôn giữ ta bên cạnh.

Trước khi mất, bà bảo ta: "Làm một người bình thường là được rồi, sạch sẽ, đứng đắn, sống một đời vui vẻ thoải mái."

Tiếc là ta không chịu buông tha cho bà, bà đã trêu chọc ta, thì phải trả cái giá tương xứng.

Thế là vừa lúc bà tắt thở, ta đã uống cạn lọ thuốc trừ sâu trong tủ, vừa mở mắt ra đã đến nơi này.

Lão đầu nghe xong câu chuyện của ta, im lặng ôm chặt lấy ta, lầm bầm: "Không sao rồi, không sao rồi."

Ta hỏi: "Ngươi không sợ ta sao, ta không phải người của thế giới này."

Lão cười khẽ một tiếng, bảo: "Lão phu đây là chưởng môn, đã sống mấy ngàn năm rồi, hài tử à."

"Vậy ngươi có sợ không?"

Lão bước xuống bậc thang, rụt cổ lại, nói: "Thì cũng có một chút."

Ta hài lòng, sờ sờ bộ râu dài của lão, bảo: "Ngươi đừng sợ, ta sẽ không làm hại ngươi đâu."

Lão đầu cười vang, ngự kiếm đưa ta về tông môn.

 

back top