Trong Cửu Châu xuất hiện một vị Nguyệt Hạ Tiên.
Người nọ thích mặc y phục màu thiên thanh, thích mưa bụi. Thường cứu giúp con em tu tiên lúc đêm hôm khuya khoắt, dù là săn đêm hay xua đuổi tà ma, chỉ cần gặp được, cầu xin một chút, người nọ vui vẻ thì chuyện gì cũng không thành vấn đề.
Muốn người nọ vui vẻ cũng rất đơn giản, một chiếc bánh nóng, một bầu rượu ngon.
Thỉnh thoảng phải hiếu kính người nọ một bộ y phục đẹp đẽ. Người đời đều nói đây chắc là miêu yêu thành tinh rồi, nếu không sao lại có vị tiên nhân kiêu kỳ đến thế.
Người biết chuyện sẽ kể một đoạn chuyện cũ từ thiên hạ đệ nhất tông – Cửu Tiêu Tông.
Xưa có kẻ mười tuổi Trúc Cơ, lập tức liên tiếp vượt ba cảnh giới kết đan, sau đó vì không muốn nợ nhân tình đã tự bạo Kim Đan, trả lại linh lực cho tông môn.
Nhảy vực đoạn tình kiếp, tu hành dựa vào chính mình. Năm ba mươi tuổi đã kết Nguyên Anh, bái biệt tông môn chu du tứ hải.
Cả tông môn đều đang đợi vị tiểu sư huynh này về tông đấy. Càng không cần nhắc tới vị Vân Dao tiên tôn đang mòn mỏi ngóng trông ở Phong Vân Điện kia.
Tuy nhiên biển xanh hóa nương dâu, thế sự đổi thay, ngàn năm quang cảnh chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt.
Một ngày nọ, một tiếng sấm rền vang truyền tới, bốn phương cổ linh của Cửu Tiêu Tông cùng vang lên, cố nhân có thư tín gửi về.
Phù Tinh Lưu ngao du thiên địa, lấy sinh chứng đạo, thấu hiểu thiên đạo có tình, tại chỗ phi thăng. Nguyệt Hạ Tiên thật sự đã thành tiên rồi.
Chưởng môn đã già nua lắm rồi, lão cùng Thường Sơn mỉm cười gọi cả Tiêu Vân Khởi tới, cùng uống một vò rượu.
Tiêu Vân Khởi tóc mai đã bạc trắng, hắn phi thăng vô vọng, trái lại còn mỉm cười mãn nguyện. Hắn nắm chặt Chưởng môn lệnh, biết rằng Phù Tinh Lưu đã sống một cuộc đời sạch sẽ, đứng đắn, vui vẻ thoải mái như chính mong ước của người nọ.
END.