Sóng yên biển lặng trôi qua nửa tháng. Dạo này Thẩm Gia Tự trở nên kỳ lạ, thường xuyên ra ngoài một mình, bí bí mật mật không cho tôi biết.
Lòng tôi càng thêm bất an. Trong thời gian này, anh trai liên tục liên lạc bắt tôi cút về. Tôi coi như không thấy.
Sự việc bại lộ nhanh hơn tôi tưởng. Thẩm Gia Tự nhận được tin của thuộc hạ liền lập tức ra ngoài. Trước khi đi, anh nhìn tôi một cái. Không còn nụ cười ngày thường, chỉ có sự bình lặng như mặt hồ nước đọng.
Tôi siết chặt nắm đấm, nghiến răng, lòng đau như cắt. Thẩm Gia Tự sắp phát hiện ra rồi.
Quang não rung liên hồi. Anh tôi gửi tin nhắn: "Trong hộp chỉ là mấy công nghệ cũ rích đã bị loại bỏ, nhiệm vụ thất bại, rút lui mau!"
"Định đi đâu thế?" Thẩm Gia Tự dẫn theo đám Alpha mặc đồ đen đi vào.
Toàn bộ m.á.u trong người tôi như đông cứng lại, cả người đứng sững tại chỗ.
"Chu Trình Xuyên, không, đây chắc là tên giả nhỉ? Tôi nên xưng hô với cậu thế nào đây?" Thẩm Gia Tự nghiêng đầu, nhìn tôi như nhìn người lạ.
Tên Alpha đồ đen đạp một cú vào kheo chân tôi. Tôi không phòng bị, quỳ sụp xuống đất.
"Vợ ơi, em..."
"Câm miệng." Thẩm Gia Tự tát một cú trời giáng vào mặt tôi. Đầu tôi lệch sang một bên, tai ù đi, mắt nổ đom đóm.
"Cậu là do bên nào phái tới? Tôi đắc tội nhiều người quá, nhất thời không nghĩ ra cậu là của bên nào." Thẩm Gia Tự dùng s.ú.n.g nâng cằm tôi, ép tôi ngước lên.
Tôi nghiến răng không trả lời.
"Không nói cũng chẳng sao, dù sao thứ các người lấy đi cũng chỉ là đống rác thôi."
"Công nghệ lõi của Jedre ở đâu? Anh bán cho Sanu rồi à?"
Thẩm Gia Tự nghi hoặc nhìn tôi: "Hử? Tôi bán cho thằng ngu đó làm gì?" Dứt lời, anh chợt hiểu ra rồi cười: "Ồ, tôi biết rồi, cậu là người của Chu gia. Tôi biết Chu Vọng ngu, nhưng không ngờ hắn ngu đến mức tưởng tôi phản quốc."
Tôi như bị sét đánh, đờ đẫn nhìn anh: "Vậy giao dịch riêng của anh với Sanu giải thích thế nào? Có người của em tra được anh từng bán một lô cơ giáp cho hắn."
"Thật là oan uổng quá, lô cơ giáp đó là Tiêu Vũ lén lút bán sau lưng tôi, tôi không hề biết."
Tôi khó khăn lên tiếng: "Tiêu Vũ? Cái huyết nhân bị anh g.i.ế.c ấy hả?"
"Đúng thế, nói cũng khéo, hắn cũng là do tôi nhặt về, nuôi bên cạnh một thời gian. Tiếc là cũng giống cậu, đều là loại sói mắt trắng nuôi mãi không thân."
Thẩm Gia Tự cười lạnh, nhận lấy chiếc vòng cổ điện giật từ thuộc hạ, tròng vào cổ tôi.
"Không ngờ mồi nhử tôi dày công thiết kế không câu được Sanu, lại câu đúng người đầu ấp tay gối, cậu thấy nực cười không?"
Nực cười. Một luồng điện cực lớn từ cổ nhanh chóng lan ra toàn thân. Tôi mất sức nằm bò dưới đất, gân xanh nổi đầy trán, cơ bắp căng cứng. Trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Anh ơi, anh hại c.h.ế.t em rồi.
Trước khi mất ý thức, tôi nghe thấy giọng nói không chút hơi ấm của Thẩm Gia Tự: "Quăng hắn vào mật thất ngầm."