"May mà cứu chữa kịp thời, không thì tay chân Trình Xuyên phế thật rồi."
"Sớm biết thằng ranh này ngu thế, có đánh c.h.ế.t tôi cũng không phái nó đi."
"Im đi, anh còn mặt mũi nói à, nếu không phải anh lấy nhầm tình báo, Trình Xuyên có đến nông nỗi bị Thẩm Gia Tự hành hạ thế này không?"
"Lục Sơ Thần! Em ăn nói với Alpha của mình thế đấy à?"
"Khụ khụ khụ!" Lục Sơ Thần nghe thấy tiếng tôi ho, vội chạy lại kiểm tra: "Trình Xuyên, em thấy thế nào rồi?"
Tôi lắc đầu, giọng khàn đặc: "Chị dâu, em không sao."
Chu Vọng hừ lạnh, quay đầu đi chỗ khác. Tôi thử cử động, cơn đau lập tức quét qua toàn thân.
"Anh, em muốn quay lại." Chu Vọng nảy mình, giơ nắm đ.ấ.m định cho tôi một trận. Lục Sơ Thần vội ngăn lại, lắc đầu với tôi.
Tôi coi như không thấy, lặp lại lần nữa: "Em muốn quay lại."
Chu Vọng túm lấy Lục Sơ Thần, chỉ thẳng vào mũi tôi mắng: "Chu Trình Xuyên! Mày định điên đến bao giờ? Diễn kịch mà diễn luôn cả đời vào đấy à?"
"Mày muốn quay lại? Quay lại để tìm cái c.h.ế.t à? Thẩm Gia Tự bây giờ hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t mày."
Mũi tôi cay cay, gào lên bất chấp: "Em không quan tâm, em phải về tìm anh ấy."
Chu Vọng đ.ấ.m mạnh vào khoang trị liệu phát ra tiếng Rầm: "Đừng có mơ!"