Tôi bị anh trai nhốt lại. Tôi bắt đầu tự sa đọa, bỏ trị liệu, chỉ dùng dịch dinh dưỡng để duy trì mạng sống. Lục Sơ Thần cuống cuồng khuyên ngăn đến khô cả họng.
"Trình Xuyên, kỳ mẫn cảm của em sắp đến rồi, không chữa trị hẳn hoi cơ thể sẽ không chịu nổi đâu."
Tôi cười khổ, giọng yếu ớt: "Chết quách đi cho xong, dù sao anh em cũng chẳng quan tâm."
"Chu Trình Xuyên!" Chu Vọng đùng đùng nổi giận lôi tôi từ trên giường xuống. "Mày muốn c.h.ế.t thế chứ gì? Được, tao thành toàn cho mày, đi tìm Thẩm Gia Tự đi, tao không cản nữa."
Mắt tôi sáng lên, gần như bò lê bò lết chạy ra ngoài.
"Vợ ơi, mở cửa, là em đây." Một mảnh tĩnh lặng.
Tôi bắt đầu dùng đầu húc vào cửa: "Vợ ơi, cầu xin anh mở cửa, cho em vào giải thích."
Vài giây sau, cửa mở. Thẩm Gia Tự mặc áo tắm, tóc còn đang nhỏ nước, mặt hơi đỏ, môi hé mở, dường như rất kinh ngạc trước sự xuất hiện của tôi.
"Sao cậu còn dám xuất hiện trước mặt tôi?"
Tôi “Bịch” một tiếng, quỳ xuống nhanh thoăn thoắt. "Vợ ơi, em sai rồi, em không cố ý lừa anh, anh tha thứ cho em lần này được không?"
Thẩm Gia Tự lạnh lùng nhìn tôi, dứt khoát nói: "Không được, tôi không cần cậu nữa, cút đi."
Cánh cửa đóng sầm lại. Tôi ngây người quỳ dưới đất, trông nhếch nhác như một con ch.ó hoang không ai nhận.
Không biết bao lâu sau, đầu óc tôi càng lúc càng hỗn loạn, cơ thể như chứa một ngọn lửa, pheromone mất khống chế điên cuồng tràn ra. Chân tôi nhũn ra, đổ gục xuống đất, mất đi ý thức.