Năm tôi sáu tuổi, cha mẹ qua đời vì tai nạn giao thông.
Chú hàng xóm đã đón tôi về nuôi nấng cùng con trai chú.
Con trai chú tên là Ân Trường Tiêu, lớn hơn tôi ba tuổi.
Thời đó radio còn chưa phổ biến, cả gia đình chúng tôi sống trong một khu tập thể cũ kỹ, chen chúc trong không gian chưa đầy sáu mươi mét vuông.
Ban đầu Ân Trường Tiêu chẳng ưa gì tôi.
Anh chê tôi vừa gầy vừa nhỏ, đã chẳng giúp được gì lại còn khiến người ta tốn công chăm sóc.
Tôi là đứa trẻ nhạy cảm, nhận ra điều đó nên cũng không nói gì.
Ngay đêm hôm ấy, tôi lén ôm quần áo quay về căn nhà bên cạnh, cuộn tròn trong phòng của cha mẹ mà ngủ.
Đêm đông rét mướt, trên giường cha mẹ vẫn còn đắp tấm chăn mỏng từ mùa hạ.
Sáng hôm sau khi chú Ân tìm thấy, tôi đã sốt đến mức thần trí mơ hồ, miệng nói lảm nhảm.
Đưa đến phòng khám nhỏ, bác sĩ không dám nhận, nhất định phải vào bệnh viện.
Ân Trường Tiêu cắn răng móc ra số tiền mừng tuổi của mình, nhét vào tay chú Ân và nói: "Đưa Minh Hữu đi bệnh viện đi."
Đến khi tôi tỉnh lại đã là ba ngày sau.
Ân Trường Tiêu sau đó còn mắng tôi, nói hai cha con anh lo lắng đến mức ngày đêm đảo lộn, còn tôi thì hay rồi, chẳng biết gì cả, cứ như ngủ một giấc là xong chuyện.
Tôi vẫn không chịu nói lời nào.
Anh nhét một múi quýt vào miệng tôi, hung dữ đe dọa: "Đợi em khỏe lại, em phải đền tiền mừng tuổi cho anh."
"Ồ."
Anh vẫn chưa hài lòng: "Nói to lên, còn dám bỏ đi nữa không?"
Tôi lý nhí đáp: "Không dám nữa."
Chỉ vì một lần tỏ ra mạnh mẽ mà mất bao nhiêu tiền, lỗ nặng rồi.
Sau này tôi mới biết, chú Ân căn bản không dùng đến tiền mừng tuổi của anh.
Tôi bị anh lừa rồi.
Tức đến mức tôi đá anh hai cái trên giường, đòi không ngủ chung với anh nữa, thế là tôi có phòng riêng.