Lớn hơn một chút, Ân Trường Tiêu bắt đầu sai bảo tôi.
Rửa bát, lau nhà, xuống lầu mua đồ ăn vặt, chỉ cần anh muốn là tôi phải giúp anh đạt được.
Kết quả là, bát tôi rửa sạch vẫn còn bọt xà phòng, sàn nhà thì đầy nước.
Khiến anh ngã một cú đau điếng.
Kéo theo cả đống đồ ăn vặt cũng rơi vãi trên sàn.
Anh vớ lấy cái roi tre đuổi theo tôi, tôi cũng chẳng ngốc, chạy một mạch từ nhà đến tận cơ quan chú Ân.
Đứng ở cửa gào lên: "Chú ơi! Anh muốn đánh cháu!"
Đồng nghiệp cười ha hả chỉ vào mũi tôi, cũng gọi vọng vào: "Ê, anh Ân đại ca, nhóc con nhà anh lại đến 'cáo trạng' kìa."
Chú Ân không hề nuông chiều Ân Trường Tiêu, rút thắt lưng ra là quất tới tấp, đánh anh kêu oai oái.
"Không phải, cha phải đánh nó chứ! Nó làm nước lênh láng cả sàn khiến con ngã, con tẩn nó thì có gì sai?"
"Tiểu Hữu làm gì mà nước lênh láng cả sàn?"
Tôi nấp sau lưng chú Ân, trả lời: "Anh ấy bắt cháu lau nhà, cháu không vắt khô được cái chổi lau."
Chú Ân càng giận hơn, véo tai Ân Trường Tiêu: "Thằng ranh con, cha bảo mày lau nhà là để mày sai bảo em hả?"
Ân Trường Tiêu múa tay múa chân, thảm hại xin tha: "Cha, con sai rồi, con thật sự sai rồi."
Đêm đó, Ân Trường Tiêu mò sang phòng tôi lúc nửa đêm, bắt tôi phải đền bù tổn thương tinh thần cho anh.
Tôi hỏi anh muốn đền bù thế nào.
Anh không nói hai lời, lôi vở bài tập ra, bắt tôi viết bù cho anh mấy bài văn, không viết xong không cho ngủ.
Tôi thật sự chưa từng thấy cách đền bù nào hành hạ người khác như thế này.
Hôm sau, tôi mang đôi mắt thâm quầng đi học, bị giáo viên lôi ra ngoài đứng lớp. Nhìn thấy Ân Trường Tiêu đi ngang qua trong giờ thể dục, tôi tức đến phát khóc.
Chẳng biết Ân Trường Tiêu nghe ngóng chuyện này từ đâu, về nhà liền hỏi dò tôi: "Bị phạt thật à?"
Tôi chẳng buồn để tâm đến anh, quay mặt đi chỗ khác.
Anh cũng không hỏi nữa, đi ra ngoài một chuyến, mang về một nắm kẹo bông nhỏ.
Lúc đó bán năm hào một túi, đủ loại màu sắc, nhẹ bẫng như những đám mây ngũ sắc.
Nghe nói anh đã đi hỏi rất nhiều người xem trẻ con thích ăn vặt món gì nhất.
Ân Trường Tiêu về đến nhà là lao thẳng vào phòng tôi, ném hết lên giường, xoa đầu tôi một cái, dỗ dành: "Mai anh đi giải thích với cô giáo của em, em nể mặt ăn một miếng đi."
"Anh mua nhiều thế này, ai mà ăn hết được."
Ân Trường Tiêu không quan tâm, chỉ bảo: "Cứ ăn đi, cái này tan ngay trong miệng ấy mà, vèo cái là hết thôi."
Tôi xé một túi, cảm thấy ngọt lịm, thế là không nhịn được xé thêm túi nữa.
Vừa nãy còn bảo không ăn hết, vậy mà loáng cái sàn nhà đã toàn túi nilon không.
Ân Trường Tiêu vừa định thở phào nhẹ nhõm, thì chẳng bao lâu sau tôi lại phải vào viện vì sâu răng.
May mà là răng sữa.
Lúc đó Ân Trường Tiêu dỗ dành đưa tôi vào viện: "Em tin anh nốt lần này thôi, sau này anh nhất định không để em phải đau nữa."
Tôi ôm cái má sưng đỏ, nói gì cũng không chịu tha thứ cho anh.
Anh biết càng kéo dài càng khó chịu, bèn vác tôi lên vai xông thẳng vào phòng nha sĩ. Tôi khóc, anh cũng khóc.
Chú Ân suýt nữa thì đứt hơi vì tức.
Tôi đau không chịu nổi, trên đường về nhà liền phát sốt. Ân Trường Tiêu ôm tôi thức suốt một đêm, cho đến khi nhiệt độ hạ xuống, tôi mới ngủ thiếp đi trong vòng tay anh.
Hết lần này đến lần khác vào viện đều vì anh, từ đó về sau, tất cả bạn bè của Ân Trường Tiêu đều biết anh có một đứa em trai cần phải được chiều chuộng.
Không chiều không được, mà chiều quá cũng không xong, dễ "nuôi hỏng" mất.
Anh coi tôi như viên kẹo, ngậm trong miệng sợ tan, cầm trong tay sợ mất.
Có anh ở đó, tôi chưa bao giờ phải bước chân vào bếp.
Đói bụng chỉ cần gọi một tiếng "anh", bất kể anh đang làm gì cũng sẽ chạy tới, miệng thì lẩm bẩm nuôi phải nợ đời, nhưng tay lại thành thục nấu một bát mì trứng thơm lừng.