Anh trai thích tôi, vào cái ngày tỏ tình ấy, anh đã nhốt tôi trong phòng.

Chương 6

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Người ta thường nói, không được để ý đến việc mình đang thở, nếu không sẽ phải chuyển sang chế độ "thở thủ công".

Câu này chẳng sai chút nào.

Rõ ràng đã nói là không được kích động Ân Trường Tiêu, nhưng việc phải cư xử với anh thế nào lại trở thành vấn đề.

Duy trì hiện trạng ư? Những cái ôm và sự kiểm soát của anh, khi nghĩ kỹ lại, thật sự hoàn toàn không có ranh giới.

Nếu muốn kéo giãn khoảng cách, kích động đến anh, liệu Ân Trường Tiêu có thật sự phát điên như lời bạn cùng phòng nói không?

Trái tim tôi treo lơ lửng ở giữa chừng, cứ thế chịu đựng cho đến khi lễ tốt nghiệp kết thúc.

Lúc được anh đón đi, tôi ngồi ở ghế phụ, hỏi: "Anh, em muốn về nhà có được không?"

Ân Trường Tiêu liếc tôi một cái, giọng nhàn nhạt: "Bây giờ chính là đang về nhà đây."

"Đường này có vẻ không phải đường ra bến xe đâu anh." Tôi cười gượng, "Lâu rồi không về, em muốn đi thăm chú Ân."

"Đợi đến Rằm tháng Bảy rồi về."

Anh mặc bộ vest đen, đôi tay thon dài điều khiển vô lăng, đường nét nghiêng khuôn mặt cứng cáp nhưng không quá sắc sảo. Tôi vốn dĩ văn chương không giỏi, không biết khen người thế nào, trong đầu chỉ còn sót lại một câu văn ngôn từng học.

Hình mạo dật lệ.

Nhìn anh nửa ngày, tôi mới thốt ra được một câu: "Ồ."

Ân Trường Tiêu đưa tôi về nơi anh ở, đó là một căn hộ chung cư cao cấp rộng rãi, ngoài ban công trồng rất nhiều hoa cỏ.

Vừa vào cửa tôi đã nhắm ngay cái ghế bập bênh ngoài ban công, chạy lon ton lại đó, gọi Ân Trường Tiêu: "Anh, cái này ở đâu ra thế?"

"Mua cho em đấy."

Ân Trường Tiêu khoanh tay tựa vào bàn bếp, cười tươi rói hỏi: "Thích căn nhà này không?"

Đây là căn nhà đầu tiên anh mua được, trả góp mười năm, vừa mới trang trí xong cách đây không lâu.

Anh hiểu rõ mọi sở thích của tôi, tôi thật sự không thể nói là không thích.

Ân Trường Tiêu gật đầu, đi tới cúi người bế tôi vào lòng, rồi tự mình ngồi xuống.

"Thích là tốt rồi, bận rộn lâu quá rồi, để anh ôm một cái."

Đôi bàn tay ấy xoa nhẹ lên lưng tôi, ép tôi áp sát vào anh. Tiếng nhịp tim xuyên qua hai lớp áo gọi nhau, có chút ồn ào.

Tay tôi chẳng biết để vào đâu, một lúc sau, như chấp nhận số phận mà vòng qua cổ anh.

"Anh."

Ân Trường Tiêu rủ mắt nhìn tôi.

"Chúng ta thế này... có phải có chút quá thân thiết rồi không?"

Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, không tự chủ được mà bị đôi mắt thâm trầm sâu thẳm kia thu hút.

Bàn tay đang đặt trên lưng tôi đột nhiên che tầm mắt tôi lại. Tôi theo bản năng chớp chớp mắt, Ân Trường Tiêu run rẩy cả người, cảm giác ngứa ngáy từ lòng bàn tay leo lên các nơ-ron thần kinh, truyền thẳng đến não và tủy sống.

Anh lên tiếng, giọng nói đã có chút khàn đặc: "Chẳng lẽ chúng ta không phải là người thân thiết nhất sao?"

Tôi không vạch trần lời nói dối gần như nực cười này của anh, lẳng lặng gỡ tay anh ra, nói: "Em về phòng dọn dẹp đồ đạc đây."

Ân Trường Tiêu mở rộng vòng tay để tôi chạy trốn, ánh mắt nóng bỏng luôn dừng lại trên người tôi cho đến khi bị cánh cửa khóa chặt bên ngoài.

Thứ vừa nãy cấn vào người tôi là cái gì, trừ phi tôi là kẻ ngốc, nếu không thì không thể nào không nhận ra.

Điên rồi, thật sự điên rồi.

 

back top