Suy nghĩ suốt hai đêm, tôi đã đưa ra quyết định trong vòng tay của anh.
Chạy trước đã, chạy càng xa càng tốt. Dù sau này anh có thực sự tìm đến tận cửa, tôi có thể sẽ rất thê thảm.
Nhưng đối với hiện tại, tôi chỉ có thể làm thế này.
Nhân lúc anh đi làm, tôi điên cuồng lục tìm sổ hộ khẩu và chứng minh thư, không biết Ân Trường Tiêu giấu đồ ở đâu, tìm mãi không thấy bóng dáng.
Điện thoại vang lên vài tiếng, tôi mở ra xem.
9:45
"Đang tìm gì thế?"
10:26
"Tiểu Hữu, em ngoan ngoãn ở nhà không tốt sao?"
"Trưa anh về, tốt nhất là em vẫn còn ở đó."
Tôi đổ mồ hôi lạnh, Ân Trường Tiêu lắp camera mà tôi chẳng phát hiện ra cái nào.
Nhiệt độ trong căn nhà này đột ngột trở nên âm u lạnh lẽo, tôi không màng đến chuyện khác, vơ lấy điện thoại chặn anh trước, thay giày xong là mở cửa lớn.
Ân Trường Tiêu đang đứng ngay cửa, thong thả nhìn sang.
Tôi nín thở, bước chân hư ảo lùi lại vào trong phòng, nhìn cánh cửa lớn "rầm" một tiếng đóng lại.
"Chẳng phải anh bảo trưa mới về sao?"
Anh cười khẩy một tiếng, hỏi: "Thế thì còn nhìn thấy em được nữa không?"
Tôi không thể trả lời, nếu anh trưa mới về, chắc tôi đã ngồi trên tàu hỏa đi mất rồi.
Ân Trường Tiêu đưa tay ra, không nói hai lời giật lấy điện thoại của tôi, nhìn thấy giao diện đặt vé, anh khen tôi một câu: "Cũng tốt, nhớ là không được chạy lung tung, phải về nhà."
Cả người tôi căng cứng như một tù nhân sắp bị hành hình, đợi anh hạ lệnh c.h.é.m đầu.
Đôi mắt đối diện trở nên xa lạ, anh nói: "Anh thích em, Tiểu Hữu."
"Nhưng anh không phải hạng người thích cưỡng ép kẻ khác, cho nên cho em hai lựa chọn."
"Lựa chọn gì?"
"Tiểu Hữu, em có thể chọn đồng ý với anh, chúng ta làm người yêu."
Tôi dứt khoát hỏi: "Cái thứ hai thì sao?"
Ân Trường Tiêu nhếch mép, nụ cười có chút lạnh lẽo, anh nới lỏng cà vạt: "Thứ hai, em cứ việc bị anh nhốt ở đây mãi mãi, cho đến khi em đồng ý với anh mới thôi."
"Em không chọn cái nào hết." Giọng tôi run rẩy, "Chúng ta là anh em, nếu chúng ta ở bên nhau, chú Ân phải làm sao?"
"Chú ấy sẽ hận em mất."
"Chỉ làm anh em không tốt sao?"
Ân Trường Tiêu nhìn xuống tôi, hỏi: "Làm anh em, làm thế nào?"
"Muốn anh trơ mắt nhìn em đi về phía người khác, kết hôn sinh con với người ta sao?"
Tôi bướng bỉnh: "Chẳng lẽ không được sao?"
Anh đẩy tôi ngã xuống sofa, tách hai đầu gối tôi ra, nắm lấy cổ tay, những nụ hôn vụn vặt rơi xuống bên cổ.
"Không được."
"Em từng nói, không có anh em sẽ không sống nổi, sao anh nỡ để em đi, để em tự sinh tự diệt?" Môi anh cuối cùng cũng chạm vào khóe môi tôi, "Anh cũng chỉ còn mỗi em thôi."
"... Anh đang đánh tráo khái niệm, anh kết hôn rồi vẫn có thể về nhà, hoặc sau này em kết hôn rồi, vợ tương lai sẽ chăm sóc em."
Ân Trường Tiêu không nghe lọt tai một chữ nào, anh nhẫn tâm hôn xuống, mạnh mẽ chiếm lấy môi tôi, bắt tôi im lặng.
Tôi biến thành một miếng bánh ngọt trong tay anh, nặn tròn bóp mép, mặc cho anh định đoạt.
"... Không ai hiểu rõ cách chăm sóc em hơn anh đâu, Tiểu Hữu. Em nhát gan, vậy để anh làm kẻ xấu, em chỉ có thể ở bên cạnh anh thôi."
Ân Trường Tiêu điên rồi.
Ván cược của bạn cùng phòng lẽ ra tôi nên tham gia, bởi vì dù tôi không kích động anh, anh cũng vẫn sẽ điên.
Cú hích cuối cùng cái gì chứ, anh chưa bao giờ có ý định giấu giếm, chẳng qua là chưa đến thời điểm thôi.
Tôi như bị ném xuống nước, rồi lại bị tung lên tận chín tầng mây.
Thỉnh thoảng kiệt sức, anh còn xót xa dỗ dành vài câu, lời nói nghe thật êm tai: "Sắp xong rồi, anh sắp xong rồi."
Tôi cắn lên vai anh, nước mắt lăn vào xương quai xanh: "... Anh lừa người."
Đã nói là không để em đau mà.