Chất tử từ láng giềng đưa tới dung mạo tuấn mỹ vô song, đáng tiếc lại là một kẻ ngốc.

Chương 12

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Lúc mở mắt ra lần nữa, nắng sớm vừa hửng. Trường Ân đang ngồi bên sập, chống cằm nhìn ta. Trên người hắn khoác chiếc áo choàng lông cáo trắng ta tặng năm xưa, màu lông vẫn trắng tinh như tuyết.

Ta bật dậy, tim đập thình thịch vì hoảng sợ, bản năng nắm chặt lấy cổ tay hắn: "Trường Ân! Ngươi chưa chết! Có bị thương không? Có bị lạnh không?" Ta cứ ngỡ hắn vẫn là thiếu niên yếu ớt cần ta chăm sóc kia.

Ánh mắt hắn dịu lại, sự hoảng loạn và đau đớn thoáng hiện. Hắn kéo tay ta áp lên gò má mình: "A huynh, ta không sao mà, đa tạ A huynh đã cứu ta."

Hơi ấm truyền đến từ lòng bàn tay hắn, ta thở phào nhẹ nhõm: "Cung nhân đâu? Đông Cung sao lại vắng vẻ thế này... Mẫu hậu đâu? Sở Cựu... Sở Cựu đâu rồi..."

Trường Ân thấy ta vẫn còn mơ hồ chưa phân biệt được thật giả, lại nổi giận: "Sao lại nhắc tới Sở Cựu!"

Hắn không trêu chọc ta nữa, rút tay lại đứng dậy, lạnh lùng nói với người ngoài cửa: "Người đâu, đưa hắn ra ngoài cho tỉnh táo!"

Gió lạnh thấu xương ập tới, cũng xua tan hoàn toàn những mê chướng cuối cùng. Đất trời một màu xám trắng. Thị vệ tuần cung đều mặc trang phục Thương Minh. Nước đã mất rồi.

Ta cuối cùng cũng hoàn toàn thanh tỉnh. Ác mộng và sợ hãi như thủy triều rút đi. Mẫu hậu vẫn ổn, Trường Ân đang sống sờ sờ đứng trước mặt ta. Đó đều là những nỗi sợ sâu thẳm nhất của ta. Chỉ có Sở Cựu là thật sự không bao giờ trở về nữa.

Trường Ân không biết từ lúc nào đã đứng dưới hiên nhà. Tuyết rơi trên tóc và vai hắn, tôn lên khuôn mặt càng thêm yêu nghiệt, nhưng thần tình lại lạnh lùng như sương: "A huynh đã thấy gì?"

Cổ họng ta khô khốc: "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"

Hắn không trả lời câu hỏi của ta, định đỡ ta dậy khỏi mặt tuyết: "A huynh rốt cuộc sợ ta c.h.ế.t hơn hay sợ Sở tướng quân c.h.ế.t hơn? Ta và hắn, ai quan trọng hơn?"

Ta thở dài: "Trường Ân, các ngươi không giống nhau. Ta từng bận tâm đến ngươi, nhưng nhiều chuyện đã qua rồi. Ngươi là Hoàng đế Thương Minh, ta là Thái tử vong quốc, chúng ta..."

Hắn lại giận, cắt ngang lời ta: "Ngươi nói đã qua rồi, vậy còn ta thì sao?! Những ngày tháng đó ta đã vượt qua thế nào, ngươi có biết không?! Ngươi không muốn chạm vào ta nữa, có phải vì vẫn còn nghĩ đến Sở Cựu?"

Khí thế của hắn bức người, nhưng ta chỉ nghe ra sự uất ức: "Hoắc Kiêu, ta nói cho ngươi biết, nếu vì hắn c.h.ế.t mà ngươi mới tiêu trầm như vậy, thì ta không ngại để hắn c.h.ế.t thêm lần nữa!"

Ta ngỡ ngàng nhìn hắn. Hắn vừa mới ăn dấm của mấy vị "Thái tử phi" hư ảo xong, lúc này lại đi ăn dấm của Sở Cựu.

Chết thêm lần nữa? Ta nhen nhóm một tia hy vọng yếu ớt. Chẳng lẽ Sở Cựu chưa chết?

Đuôi mắt hắn hơi đỏ lên, hận ý cuồn cuộn trong hốc mắt. Trái tim tê liệt của ta bắt đầu đau đớn dữ dội. Ta dường như đã tìm lại được cảm giác.

Ta đã hiểu rõ lòng mình, cũng đã đọc hiểu được hắn.

Cuộc dây dưa bắt đầu từ tư tâm của ta này, định sẵn là phải bất tử bất hưu.

 

back top