Chất tử từ láng giềng đưa tới dung mạo tuấn mỹ vô song, đáng tiếc lại là một kẻ ngốc.

Chương 11

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Đông Cung náo nhiệt giờ thành lồng giam của ta. Trường Ân áp giải mẫu thân tới, ngay cả cửa cũng không cho chúng ta bước ra. Hắn cao cao tại thượng ra lệnh cho mẫu thân tự tay thêu cho hắn hai bộ cẩm bào, nói là để mang về Thương Minh dùng lúc đại hôn. Nếu có sai sót sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t mẹ con ta.

Mẫu thân sớm đã không biết làm nữ công nữa, chỉ kim cũng không se nổi. Bà đặt tấm đồ đằng thêu vặn vẹo xuống, nhìn ta nói: "Kiêu nhi, Phụ vương con thật sự hại khổ mẹ con mình rồi..."

Trong mắt mẫu thân là sự mệt mỏi rã rời: "Đáng tiếc cho Sở gia, nhất là Sở Cựu tướng quân, hắn còn chưa kịp cưới vợ nữa..."

Vừa nghe thấy tên Sở Cựu, lòng ta chua xót khôn tả. Ta luôn không muốn nhớ lại, không muốn chạm vào cái c.h.ế.t của hắn. Một Yết Thạch quốc yếu ớt, bệnh hoạn đến mức này, không đáng để hắn xung phong hãm trận, không đáng để hắn vùi xương trắng trong tuyết vì lòng trung.

Bỗng nhiên, hai tên thị vệ Thương Minh xách ta ra ngoài, quẳng thẳng vào ấm các của Trường Ân. Hắn lười biếng tựa trên sập, tử bào lỏng lẻo, gương mặt ôn nhuận như ngọc. Lúc này nơi đây chỉ còn lại hai chúng ta. Chuyện xưa đã không thể vãn hồi, hiện tại chúng ta đã là mây bùn cách biệt.

"Hoắc Kiêu, ngươi lại đây." Hắn ra lệnh, giọng nói không rõ cảm xúc.

Ta đứng sững không động. Hắn chân trần bước xuống sập, đi tới, không nói lời nào ôm chặt lấy eo ta, áp mặt vào lưng ta. Nhưng ta sớm đã không còn tâm trí ái ân đó nữa, chỉ còn lại sự mệt mỏi vô tận: "Trường Ân. Đủ rồi."

"Không đủ." Hắn ôm ta chặt hơn, ngữ khí mang theo sự cố chấp: "Ta đã đợi ngày này quá lâu rồi."

Tay hắn chạm lên mặt ta, đầu ngón tay hơi lạnh, chậm rãi trượt xuống, muốn cởi bỏ đai lưng của ta: "A huynh sao lại gầy đi thế này? A huynh, huynh từng dạy ta rất nhiều điều, có muốn xem ta học hành ra sao không?"

Cử chỉ khinh bạc, hành vi lơi lả, chẳng giống một quốc quân chút nào. Nhưng ngón tay hắn chạm đến đâu, da thịt ta lại không tự chủ được mà run rẩy, dâng lên một luồng nóng rực kỳ lạ. Không đúng, ta rõ ràng là không muốn.

Ta thoáng thấy bên giường nằm của hắn có một nén hương nhỏ đang lặng lẽ cháy, tức thì hiểu ra: "Ngươi lại dùng thuốc?"

Ta dùng hết sức đẩy hắn ra, đầu ngón tay chạm vào nhịp tim dồn dập nóng rực dưới lớp áo hắn. Ánh đèn Lãm Nguyệt Lâu năm năm trước hiện về mồn một. Khi đó Trường Ân trắng tay, chỉ biết nhìn ta đầy ngơ ngác và dựa dẫm.

Lúc này hắn lại như một con thú nhỏ bị chọc giận đến phát điên, đột nhiên cắn mạnh vào cổ ta một phát, để lại vết răng rướm máu. Cơn đau lan tỏa, ta bật ra một tiếng thở dốc kìm nén.

"Hoắc Kiêu, còn giả bộ Thái tử thanh cao làm gì." Hắn kéo vạt áo lại, không còn tìm cách dụ dỗ ta nữa, xoay lưng lại bình ổn hơi thở.

Hồi lâu sau hắn mới ném lại một câu giễu cợt: "Đây là Triền Cốt Hương của hoàng thất Thương Minh ta, không chỉ khiến ngươi khởi ý xuân, mà còn khiến người ta nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ nhất trong lòng. A huynh đoán xem, đêm nay ngươi sẽ thấy gì?"

Trường Ân đẩy cửa bỏ đi. Hương khí Triền Cốt từng sợi từng sợi quấn quýt lấy ta. Ta chỉ thấy tầm mắt mờ đi, đầu óc càng thêm hôn trầm. Những cảnh tượng hỗn loạn và đáng sợ không thể kiểm soát lũ lượt kéo đến——

Ta thấy thiếu niên gầy yếu mặc đơn y trong tuyết kia, sau khi bị ta đưa ra khỏi cung, đã không thể trốn thoát. Hắn bị quân truy đuổi chặn lại giữa núi tuyết, vạn tiễn xuyên tâm, ngã gục, m.á.u nhuộm đỏ cả một vùng tuyết trắng...

Ta thấy Mẫu hậu bị binh lính thắng trận làm nhục, không chịu nổi nhục nhã liền dùng đoản kiếm ta để lại mà tự vẫn ngay trước mặt ta...

Cuối cùng, ta lại thấy Sở Cựu, huynh đệ tốt nhất của ta, chiến sĩ anh dũng nhất Yết Thạch, hắn trúng mấy mũi tên, khắp người đầy máu, nhưng vẫn chống trường kiếm không chịu ngã xuống...

Ta liều mạng vùng vẫy trong ảo giác, nhưng cơ thể lại không thể cử động. Mộng cảnh và hiện thực, hận ý và vọng niệm, hổ thẹn và sợ hãi, điên cuồng đan xen giằng xé. Mồ hôi thấm đẫm lớp áo đơn mỏng manh.

 

back top