Chất tử từ láng giềng đưa tới dung mạo tuấn mỹ vô song, đáng tiếc lại là một kẻ ngốc.

Chương 17

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Đường về Thương Minh suôn sẻ lạ thường. Ta đi tế bái Mẫu phi, dùng thuốc Hoắc Kiêu để lại chữa khỏi chứng hàn cho lão Hoàng đế. Ta không những không còn si ngốc, mà còn thông tuệ hơn mấy người hoàng huynh nhiều.

Ta tranh, ta đoạt. Từ vực thẳm leo trở lại đỉnh cao chỉ mất vỏn vẹn hai năm.

Ta chưa từng có niềm chấp niệm và khao khát quyền lực đến thế. Ta có thể chiếm lấy thiên hạ, cũng có thể chiếm lấy Hoắc Kiêu.

Sự suy tàn của Yết Thạch đã có dấu hiệu từ lâu. Cha của Hoắc Kiêu mù quáng, không biết đến nỗi khổ của dân sinh.

Khi binh mã Thương Minh tiến sát Tuyết Lạc Quan, ta đã thấy Sở Cựu. Vị Đại tướng quân uy phong lẫm liệt năm nào, giờ đây khắp người đầy máu... chỉ dẫn theo vài chục tàn binh, định tử thủ quan môn.

"Sở tướng quân, đã lâu không gặp."

Hắn thấy chủ soái là ta, nhất thời không nói nên lời. Sở Cựu một lòng cầu chết, không cam lòng chịu nhục. Ta lại sai y sư dùng dược liệu tốt nhất chữa trị vết thương cho hắn.

"Ngươi hãy hảo hảo dưỡng thương cho trẫm. Bởi vì trẫm còn muốn ngay trước mặt Hoắc Kiêu, g.i.ế.c ngươi thêm lần nữa."

Ta tung tin Sở tướng quân tử trận. Hoắc Kiêu biết được chắc hẳn rất đau lòng nhỉ. Ta chính là muốn hắn đau lòng. Có đau mới có thể ghi nhớ.

 

back top