Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj
Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!
Ta biết Hoắc Kiêu sẽ đến. Hắn sẽ mang theo lòng nhân từ đáng thương và nực cười đó để đến cầu xin cho con dân của mình.
Gió tuyết đã tới, sau lưng hắn chỉ còn thưa thớt vài người. Hắn buông kiếm, vứt bỏ tôn nghiêm của Thái tử, rủ mắt quỳ trên tuyết, cầu ta cho Mẫu hậu hắn một con đường sống.
Đây không phải là Hoắc Kiêu mà ta muốn. Hắn ảm đạm, cũ kỹ, tâm như tro tàn. Hắn trông như không cần ta, cũng không cần bất cứ ai. Ta không tin. Ta không muốn một Hoắc Kiêu như vậy.
Ta nhốt hắn lại, không cho hắn ra ngoài. Hắn cứ ngồi ngẩn ngơ hết ngày này qua ngày khác. Ta ban rượu độc, hắn dứt khoát uống cạn. Ta hành hạ mẫu thân hắn, bắt bà may hôn phục cho ta, hắn cũng không mảy may động lòng. Thậm chí nghe ta nói sắp đại hôn, hắn cũng chẳng hề xúc động hay đau khổ.
Trước đây dù bị Phụ hoàng chèn ép, hắn vẫn còn đủ ba hồn bảy vía. Còn hiện tại thứ ta giam cầm dường như chỉ là một cái xác không hồn.
Ta còn có cách. Ta dùng Triền Cốt Hương lợi hại nhất Thương Minh lên người hắn. Loại hương này có thể ép hắn nhìn thấu nỗi sợ sâu thẳm nhất trong lòng. Lúc hắn trong ảo giác, cái tên thốt ra lại là tên ta: "Trường Ân, ngươi chưa chết?"
Hắn đã lâu không gọi ta như vậy rồi. Mà ta cũng đã lâu không gọi hắn là A huynh.