【Góc nhìn của Hoắc Kiêu】
Ta lồm cồm bò dậy từ mặt tuyết, nhìn bóng dáng không mấy vạm vỡ trong bộ áo lông cáo kia. Tuyết rơi trên hàng mi dài của hắn, trong mắt hắn vẫn còn cơn giận chưa tan. Ta không kìm được ôn nhu gọi: "Trường Ân..."
Hàng mày hắn hơi giãn ra.
"Trường Ân, bộ hôn phục ngươi bảo Mẫu hậu ta thêu, e là không hợp với nữ tử đâu."
Hắn cãi bướng: "Vậy thì thêu lại. Thêu không tốt ta sẽ..."
"Giết ta đúng không? Chỉ biết nói g.i.ế.c ta thôi sao? Ngươi nếu thật sự muốn đại hôn, sao không khởi hành ngay lúc này, trở về Thương Minh mà nghênh đón Hoàng hậu của ngươi?"
Hắn á khẩu, nhưng không thể lập tức thốt ra lời phản bác. Ta nhìn hắn, nụ cười càng đậm: "Năm đó ta muốn cưới phi, giam lỏng ngươi, lạnh nhạt với ngươi, còn đưa ngươi đi, cho nên bây giờ ngươi làm tất cả những chuyện này là để nhắc nhở ta, trách ta năm đó làm ngươi đau lòng, có đúng không?"
Hắn như một đứa trẻ bị đ.â.m trúng tâm sự, cố gượng giữ lấy sự kiêu hãnh của đế vương: "Hoắc Kiêu, ngươi quá coi trọng bản thân mình rồi! Ta bây giờ muốn gì có nấy, mỹ nhân thiên hạ mặc ta chọn lựa, ngươi chỉ là một kẻ tù tội, lấy cái gì mà tưởng rằng ta vì ngươi..."
"Bởi vì ngươi căn bản không có Hoàng hậu."
Ta bình thản ngắt lời hắn: "Trường Ân, ta biết, năm đó là do ta quá nhu nhược, cứ ngỡ chỉ có cách đẩy ngươi ra thật xa mới có thể bảo vệ ngươi giữa chốn cung đình hổ lang này..."
Hắn ngẩn ngơ nhìn ta, gương mặt đã băng tiêu tuyết tan. Ta đưa tay, khẽ phủi đi lớp tuyết trên vai hắn: "Thế nhưng Trường Ân, ngươi dũng cảm hơn ta. Nếu như ta sớm đoạt quyền, đường đường chính chính giữ ngươi bên cạnh thì tốt biết mấy."
Như vậy hắn sẽ không cần bước lên ngôi vị đầy gai nhọn kia, không cần vượt qua trăm dặm băng xuyên mới có thể tương kiến với ta. Giữa đất trời bao la, chỉ nghe thấy tiếng tuyết rơi sột soạt. Hồi lâu sau, hắn ôm chặt lấy eo ta, vùi sâu mặt vào hõm cổ ta.
"A huynh..."
Ta vòng tay ôm lấy eo hắn, vuốt ve mái tóc đen. Ta nhớ ra vẫn còn một chuyện: "Trường Ân, ngươi hiểu lầm Sở tướng quân rồi. Hắn từ nhỏ chỉ chung tình với nữ tử, với ta là huynh đệ vào sinh ra tử. Ngươi đã tha cho hắn, vậy chi bằng mời hắn tới làm chứng cho chúng ta."
Hắn ngẩng đầu lên khỏi cổ ta, không cam lòng vẫy tay ra hiệu cho thuộc hạ.