Sở Cựu dù bị trói hai tay nhưng bước đi vẫn vững chãi, chắc là đã không còn gì đáng ngại. Có thể sống sót đã là chuyện may mắn nhất rồi. Hắn bị thị vệ thô bạo ném xuống đất, tức tối quát ta, khí thế mười phần:
"Hoắc Kiêu! Tên tiểu ngốc tử của ngươi biến thành tiểu điên tử rồi. Hắn thế mà lại nghĩ ta thích ngươi! Ta đã nói vô số lần, đời này ta chỉ cưới nữ tử làm vợ. Nhưng hắn không tin, ngươi mau giải thích rõ ràng với hắn đi!"
Trong lòng ta bùi ngùi, đưa tay nắm chặt lấy ngón tay Trường Ân. Mười ngón tay đan vào nhau, chúng ta cùng nhìn về phía Thánh hồ phủ đầy tuyết. Ta trịnh trọng thề:
"Hôm nay có chí hữu và Thánh hồ làm chứng, băng tuyết làm mối. Ta, Hoắc Kiêu, tại đây lập thệ, từ nay về sau dù sơn hà đổi dời, thế gian không dung, quang âm luân chuyển, ta tuyệt không phụ Trường Ân. Đời này kiếp này, chỉ có mình hắn. Nếu trái lời thề này, trời đất cùng ruồng bỏ, c.h.ế.t không có chỗ chôn."
Trong mắt Trường Ân sóng sánh nước mắt, hận ý và uất ức rốt cuộc cũng tan biến. Sở Cựu thần sắc phức tạp, đợi thị vệ lên cởi dây trói. Hắn nhìn ta, rồi lại nhìn Trường Ân, hỏi: "Vậy sau này... có phải không cần đánh trận nữa không?"
Trường Ân khẽ gật đầu, ánh mắt trong trẻo: "Ta vốn dĩ cũng không thích đánh trận."
Sở Cựu liền thu liễm thần sắc, chỉnh đốn y bào, hướng về phía Trường Ân trịnh trọng ôm quyền, cúi người thật sâu: "Như vậy, thần Sở Cựu, nguyện tiếp theo vì hai vị quân chủ giữ lấy thịnh thế thái bình."