Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj
Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!
Về sau, Trường Ân không đơn giản coi Yết Thạch là một phụ thuộc quốc.
Hắn giữ lại cái tên "Yết Thạch", miễn giảm thuế mười năm, điều động lương thực, hạt giống, thợ thủ công từ Thương Minh sang, từng chút một giúp mảnh đất bị đục khoét rỗng tuếch này khôi phục sinh khí.
Lưu dân tản lạc khắp nơi lục tục hồi hương, đồng ruộng hoang vu lại trồng lên hoa màu, chợ búa đìu hiu cũng dần dần có hơi người.
Mẫu hậu rốt cuộc cũng có thể an hưởng tuổi già. Bà vẫn đang thêu bộ hôn phục kia, đường kim mũi chỉ ngày càng thuần thục tinh mỹ. Đó là bà tự muốn thêu, bà nói chúng ta đại hôn thì phải có áo mới.
Còn vị Phụ hoàng trốn chạy không dấu vết của ta, mấy tháng sau có người phát hiện khi ông ta đã thần trí không tỉnh táo, điên điên khùng khùng, ngất xỉu gần mỏ khoáng mà ông ta từng tự hào nhất.
Khi ám vệ báo về, Trường Ân đang cùng ta đánh cờ. Hắn cầm quân đen, nhường vị trí Thiên nguyên, thần tình biếng nhác và bình thản: "A huynh muốn ta xử trí hắn thế nào?"
Sự thất vọng tích tụ theo năm tháng, sự ruồng bỏ tuyệt tình lúc sống c.h.ế.t cận kề, sớm đã mài mòn chút tình cha con mỏng manh ấy.
Trong lòng ta chỉ còn lại nỗi thê lương khi bụi trần đã định. Ta đưa tay, khẽ phủ lên mu bàn tay hắn đang đặt cạnh bàn cờ: "Cứ theo luật pháp, hoặc tùy ý ngươi đều được, không cần nể mặt ta."
Sau này nghe nói Phụ vương c.h.ế.t rồi, được người qua đường chôn cất sơ sài. Không bia không mộ, quy về cát bụi.