Chất tử từ láng giềng đưa tới dung mạo tuấn mỹ vô song, đáng tiếc lại là một kẻ ngốc.

Chương 4

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Sở gia xuất lương tướng. Đại tướng quân Sở Cựu từ nhỏ đã cùng ta tập võ, là bằng hữu thân thiết nhất thuở thiếu thời. Sau này cùng ta chinh chiến bốn phương, bước qua biết bao xương trắng.

Một ngày nọ, Sở Cựu từ biên ải trở về, lập tức đến Đông Cung tìm ta uống rượu. Hắn nhìn thấy Trường Ân đang nghỉ ngơi trên sập mềm, nhướng mày nói:

"Điện hạ, đây chính là vị Thương Minh chất tử mà ngài nhắc tới trong thư sao?"

"Phải."

"Chậc, quả nhiên mạo mỹ." Hắn hạ thấp giọng, "Ta tìm đủ mọi cách ngăn cản phụ thân gả tiểu muội cho ngài, cũng bị ăn không ít gậy gộc. Chầu rượu này, ngài phải đãi đấy."

Ta vội vàng tém lại góc chăn cho Trường Ân, che đi bờ vai trần của hắn. Sau đó đưa mắt ra hiệu cho Sở Cựu, ý bảo ra ngoài nói chuyện, rồi xoay người khép nhẹ cửa lại.

Bên bờ Thánh hồ, Sở Cựu bỗng đầy vẻ ưu tư: "Điện hạ, ta nhận được tin tức, mẫu phi và hai người anh em của Trường Ân đều là bị hắn hại chết. Hoàng đế Thương Minh nghi kỵ hắn, ruồng bỏ hắn, muốn hắn tự sinh tự diệt ở Yết Thạch chúng ta..."

Ta cười lạnh, chẳng thèm để tâm: "A Cựu, nếu một kẻ ngốc có thể ở trong cung g.i.ế.c mẹ hại anh mà không bị định tội, thì ngôi vị quốc quân của Thương Minh kia, kẻ ngốc cũng ngồi được."

Sở Cựu vỗ trán: "Hoắc Kiêu, ta suýt thì quên mất chuyện này. Để ta dò la thêm rồi báo lại."

Đại tướng quân Yết Thạch đường đường chính chính của chúng ta mà cũng bị kẻ khác xúi giục.

Ta phủi tuyết trên áo, không muốn mang hơi lạnh vào phòng: "A Cựu, bất luận là kẻ nào nói với ngươi, ngươi cứ việc hồi đáp lại, nói rằng ta và Trường Ân tình cảm thâm hậu, tương lai ta nhất định sẽ cưới hắn. Kẻ nào còn dám nói ra nói vào, chính là đối địch với Đông Cung ta."

Sở Cựu cười sảng khoái, khoác vai ta: "Được. Chuyến này về ta chỉ ở lại ba ngày, buổi tối còn đi Lãm Nguyệt Lâu không..."

Lúc này Trường Ân đã tỉnh, đang đứng ở cửa ngóng trông: "A huynh, Lãm Nguyệt Lâu là gì? Có gì ngon không? Ta cũng muốn đi."

Hắn chưa từng ra khỏi cung môn, sao có thể biết Lãm Nguyệt Lâu là một tửu lầu? Tuy nhiên, nơi đó quả thực có vài món điểm tâm cầu kỳ.

Ví như loại bánh gọi là Tuyết Dung truyền tới từ Thương Minh quốc, mứt thanh mai bọc ngoài bằng bột gạo nếp, hấp chín rồi rắc thêm một lớp mật hoa quế. Ta không thích đồ ngọt, nhưng Trường Ân nhất định sẽ thích.

Ta sủng ái vuốt lại tóc cho hắn: "Đi mặc thêm áo vào. Ngươi muốn đi đâu cô đều đưa ngươi đi."

 

back top