Trước ngày đại hôn một ngày, cung điện nơi Trường Ân ở bốc hỏa. Chờ khi ngọn lửa bị dập tắt, đám cung nhân quỳ trước mặt ta run rẩy không ngừng:
"Thái tử điện hạ, chất tử Trường Ân... hắn c.h.ế.t rồi."
Ta ngước mắt, đáy mắt không chút gợn sóng, đạm mạc nói: "Chỉ là một kẻ ngốc, c.h.ế.t thì c.h.ế.t rồi."
Ta không giáng tội bất cứ ai, kẻ có tội chính là ta. Lửa là ta phóng, người cũng là ta thả. Trong lúc hỗn loạn, ta đã để tên ăn mày Thương Minh trong tử lao đưa Trường Ân ra khỏi vương cung. Trường Ân thân thể yếu ớt, ta chuẩn bị cho hắn rất nhiều mật dược Yết Thạch để trừ hàn bảo mạng, đoản kiếm, lá vàng, văn thư thông quan, không thiếu thứ gì.
Lúc này chắc hẳn họ đã sắp vượt qua núi tuyết rồi. Đi thêm mấy chục dặm đồng cỏ nữa, hắn sẽ được về nhà. Sở Cựu tìm được một xác c.h.ế.t cháy có vóc dáng tương đồng từ chiến trường, thay ta che giấu tội danh tư phóng chất tử.
Thám tử báo về, sau khi trở về Thương Minh, bệnh của Trường Ân đã khỏi. Không những không ngốc mà còn được Hoàng đế trọng dụng. Chỉ trong vòng ba năm đã ngồi vững vị trí Thái tử, đem những kẻ hãm hại mẫu thân hắn năm xưa ném hết xuống hồ. Tin tức này thật thú vị.
Sau này, không cần thám tử báo tin nữa. Bởi thiên hạ đều biết, Thương Minh đã thay đổi quốc quân, đổi quốc hiệu. Trường Ân đã ngồi lên chiếc long sàng kia. Chúng ta cuối cùng từ thợ săn và con mồi, biến thành đối thủ.
Chỉ tiếc rằng, Yết Thạch đã không còn sức ứng chiến. Quốc khố rỗng tuếch và nạn châu chấu liên miên khiến sự cường thịnh năm xưa giờ chỉ còn là dĩ vãng. Những thần tử mà Phụ vương tin tưởng, kẻ đi người trốn, chẳng để lại nửa đồng bạc.
Chỉ có Sở gia vẫn trung trinh một lòng. Sở Cựu mấy lần gửi cấp báo từ biên ải, xin thêm binh mã lương thảo, nhưng cho đến lúc lâm chung cũng không đợi nổi một đấu lương thực. Cuối cùng đơn thương độc mã chống giặc, trọng thương không khỏi, ngã xuống nơi Tuyết Lạc Quan.
Đêm tin tức truyền về, ta ngồi lặng lẽ ở Đông Cung đến tận bình minh. Ta không thể tin rằng Sở Cựu đã không còn nữa. Những lời can gián của ta đối với Phụ vương ngay từ đầu đã như một trò cười. Binh mã Thương Minh chẳng bao lâu nữa sẽ đánh tới, Phụ vương giữ lấy giang sơn thủng lỗ chỗ này, đã không còn tướng để dùng. Người nghĩ đến ta:
"Kiêu nhi, cũng may Phụ hoàng còn có đứa con trai anh dũng như con."
Người biết Trường Ân chưa chết, biết chính ta là kẻ thả hổ về rừng. Vì vậy muốn ta dùng tình xưa để đánh cược một phen. Được thôi, người cứ chờ đấy.
Mẫu hậu nắm lấy cổ tay ta, tự tay khoác lên cho ta bộ chiến giáp đã sắp rỉ sét, nghẹn ngào không nói thành lời: "Kiêu nhi..."
Ta đưa thanh đoản kiếm luôn mang theo bên mình cho bà: "Mẫu hậu, đừng lo lắng, giữ gìn sức khỏe, chờ con về."