Ta dẫn theo hơn trăm binh mã ra khỏi cung môn. Dân chúng dọc đường sắc mặt vàng vọt, khổ không thề xiết. Thậm chí có kẻ còn cắm rơm bán con gái chỉ để đổi lấy một đấu gạo. Ta bảo quan binh đem số lương thực mang theo phân phát hết cho họ.
Lúc sắp vào núi tuyết, ta ghì dây cương, quay đầu lại đạm nhiên nói với các tướng sĩ phía sau:
"Các ngươi đều có cha mẹ vợ con, kẻ nào muốn đi thì giờ có thể đi. Chạy càng xa càng tốt."
Im lặng hồi lâu, có người xuống ngựa dập đầu, có người rưng rưng lệ rời đi. Quả nhiên, bên cạnh ta chỉ còn lại thưa thớt vài người.
Thương Minh xuôi chèo mát mái, công phá cửa ải cuối cùng. Mà ta sớm đã đợi sẵn ở ngoài thành. Trường Ân mặc tử y, khoác đại choàng huyền sắc, cưỡi ngựa tiến lại. Hắn không còn là thiếu niên yếu ớt bò lết trong tuyết năm nào, gương mặt tuấn mỹ vô song cũng thêm phần uy nghiêm và sương gió của bậc đế vương.
Chúng ta nhìn nhau thật lâu qua năm năm thời gian đằng đẵng. Ta buông thanh trường kiếm trong tay xuống:
"Trường Ân, cô chỉ có vài tên tướng sĩ này, chúng ta c.h.ế.t không đáng tiếc. Nhưng trong thành còn vô số bá tánh Yết Thạch. Cô chỉ cầu ngươi hãy đối đãi với họ như con dân của mình, nếu ngươi có thể nể tình xưa cô đối đãi ngươi không tệ... hãy giữ lại mạng cho mẫu hậu cô."
Hắn nhếch môi, đạm nhiên cười: "Ta không cảm nhận được thành ý của ngươi, A huynh."
Đúng vậy, ta không nên đứng mà cầu xin hắn. Nhưng đầu gối vừa chạm đất, hắn đã nổi giận. Hắn sải bước tới, túm lấy tóc ta, cúi người thì thầm bên tai ta, hơi thở lạnh lẽo:
"Ngươi vừa nói tình xưa đối đãi ta không tệ?"
Ta không nói gì. Ta tự nhận mình không phải là một Thái tử tốt. Ta nhu nhược vô năng, cũng không giữ được sơn hà này. Nhưng ta không thẹn với hắn.
Hắn lạnh mặt bảo thị vệ: "Người đâu, trói hắn lại cho trẫm, nhốt vào, để hắn hảo hảo hối lỗi."
"Ngày mai phá thành."