Tôi bị đột tử vì tăng ca, sau đó được hệ thống vớt lên để thực hiện nhiệm vụ làm nhân vật pháo hôi. Đã vậy, tôi còn phải một mình đóng hai vai.
Lý do là vì làm hai công việc cùng lúc thì kiếm được nhiều tiền hơn.
Nhân vật chính của thế giới này là một cặp anh em sinh đôi, và cậu hàng xóm đáng yêu của họ - Lục Miên.
Ba người thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau. Nhưng sau đó lên cấp hai, Lục Miên chuyển nhà, họ buộc phải chia xa. Cứ ngỡ duyên phận đến đó là hết, nào ngờ một năm sau Lục Miên cũng thi đỗ vào ngôi trường đại học này.
Ba người gặp lại, cốt truyện chính thức bắt đầu.
Nhân vật pháo hôi đầu tiên của tôi là một kẻ biến thái yêu thầm người em trai Bùi Tận Chi, chuyên nhìn trộm và chụp lén hắn để rồi bị bắt quả tang và ăn một trận đòn nhừ tử.
Tác dụng của nhân vật này là để làm nổi bật tiêu chuẩn kép của Bùi Tận Chi: Những gã đàn ông thích hắn đều khiến hắn buồn nôn đến cực điểm, nhưng hắn lại dành trọn chân tình cho Lục Miên.
Vai này cũng dễ diễn. Nhờ có hệ thống giúp đỡ, tôi luôn tìm được Bùi Tận Chi đang ở đâu. Tôi vào căng tin ăn món giống hắn, đi cửa hàng tiện lợi mua đồ giống hắn, chụp lén ảnh hắn chơi bóng.
Tôi theo đuôi hắn như vậy suốt một hai tháng.
Thiết lập của nhân vật này là nội tâm và bỉ ổi. Tôi chẳng biết diễn nét "bỉ ổi" thế nào, nên cứ cho rằng "nội tâm" nghĩa là ít nói vậy.
Thế là tôi mặc áo hoodie, đeo tai nghe chụp tai, đắm mình vào vai diễn của chính mình mà hoàn toàn phớt lờ ánh mắt của Bùi Tận Chi và những người xung quanh đang nhìn lén mình.
Kết quả không ngờ là trong mắt người khác, tôi lại trở thành một mỹ nam cao ngạo, khó gần.
Cuối cùng, việc chụp lén của tôi cũng bị bắt quả tang.
"Cậu đang chụp tôi đấy à?"
Bùi Tận Chi rất cao, khung xương ưu tú, đường nét góc cạnh rõ ràng. Trông hắn vừa lạnh lùng vừa hung dữ, toàn thân toát ra vẻ bất cần đời của một kẻ ngông cuồng.
Tôi giả vờ tỏ ra luống cuống và chột dạ khi bị bắt thóp.
"Xin lỗi..."
Nắm đ.ấ.m trong dự tính đã không rơi xuống.
Bùi Tận Chi sững lại vài giây, đôi mắt phượng khẽ nheo lại nhìn chằm chằm vào mặt tôi, mang theo áp lực cực lớn. Hắn hờ hững mở lời:
"Cậu thích tôi à?"
Thiết lập nhân vật của tôi đúng là thích hắn thật.
"Đúng..."
Nhận được câu trả lời, chân mày Bùi Tận Chi khẽ nhướn lên, trông tâm trạng có vẻ rất tốt. Hắn bước tới trước mặt tôi, dường như muốn nắm tay tôi nhưng rồi lại khựng lại.
Giọng hắn lạnh lùng, nhưng ẩn chứa sự dò xét cẩn thận: "Vậy chúng ta ở bên nhau đi, thấy sao?"
Sau này tôi mới biết được từ miệng Bùi Tận Chi rằng hắn đã chú ý đến tôi từ lâu. Hắn từng nghi ngờ tôi theo dõi hắn, nhưng trông tôi lại quá đỗi thản nhiên. Những người xung quanh luôn đổ dồn ánh mắt về phía tôi, hắn cảm thấy một người là tâm điểm như tôi thì không thể nào đi theo dõi hắn được.
Nhưng vài lần thăm dò sau đó lại khiến hắn biết chắc chắn tôi đang theo dõi hắn. Một khi đã phát hiện ra thì không thể nào phớt lờ được nữa.
Tần suất hắn chú ý đến tôi còn nhiều hơn tôi nhìn hắn, và rồi hắn dần bị tôi thu hút. Hắn đoán tôi thích hắn, nhưng tôi lại chẳng bao giờ hành động gì, điều đó khiến hắn vừa nghi ngờ phán đoán của mình lại vừa có chút nôn nóng.
Ngày nào hắn cũng đoán xem ý tứ của tôi là gì, trái tim cứ thế mà bị câu đi mất. Cho đến khi không nhịn được nữa, hắn mới đến hỏi tôi.
Lúc hắn nói muốn ở bên tôi, tôi ngây người ra luôn. Kẹt nỗi vì thiết lập nhân vật, tôi không thể từ chối hắn.
Đành phải ở bên hắn thôi.
Hệ thống tan nát cõi lòng, tôi cũng vậy.
Hệ thống an ủi tôi: 【Sự cố nhỏ thôi, sự cố nhỏ thôi mà. Đợi đến năm sau Lục Miên chuyển đến trường này, hắn chắc chắn sẽ đá cậu ngay ấy mà.】
Tôi tin sái cổ: 【Được thôi!】