Tôi với khuôn mặt đưa đám bị Bùi Tận Chi dẫn vào phòng khách sạn. Trên chiếc giường lớn gần cửa sổ sát đất còn đặt một chiếc hộp được đóng gói tinh xảo. Bùi Tận Chi đứng sau lưng ôm lấy eo tôi, giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên bên tai: "Mở ra xem thử đi."
Tôi run rẩy mở hộp. Bên trong là một chiếc váy dài hai dây màu xanh nhạt, đẹp như một giấc mơ, chất vải mềm mại và nhẹ tênh, còn mang theo mùi hương thoang thoảng. Kích cỡ vai và eo đều vừa vặn với tôi, nhìn là biết hàng đặt riêng.
"Thích không? Đây là chiếc váy tôi và nhà thiết kế đã cùng thảo luận rất lâu mấy ngày trước đấy, trên đời chỉ có một chiếc duy nhất thôi."
Tôi chợt nhớ ra việc Bùi Tận Chi về muộn hôm nọ. Chẳng lẽ là vì chiếc váy này sao? Sở dĩ giấu tôi là để cho tôi một bất ngờ?
"Sao không nói gì, không thích à?"
Tôi mím môi gượng cười: "Thích, đẹp lắm."
Bùi Tận Chi nhìn chằm chằm vẻ dịu dàng của tôi, khóe miệng nở một nụ cười mỉa mai, sắc mặt âm trầm vô cùng: "Vậy sao? Tôi cứ tưởng em sẽ nói không thích chứ."
"Bình thường đối mặt với tôi thì trưng ra bộ mặt lạnh lùng, hôn một cái cũng phải báo cáo, vậy mà lại đi nũng nịu lấy lòng anh trai tôi. Giang Thu, em muốn bị 'làm' đến c.h.ế.t đúng không?"
Hắn biết tôi đã phát hiện ra nên cũng lười giả vờ nữa. Tôi bị hắn giam cầm trong lòng, hắn bóp cằm tôi săm soi khuôn mặt, thậm chí còn có tâm trạng khen ngợi: "Thật xinh đẹp, thảo nào ngay cả anh trai tôi cũng gục ngã, em cũng không sợ ăn không tiêu."
Tôi muốn khóc mà không ra nước mắt. Cái hệ thống c.h.ế.t tiệt kia chắc chắn đầu óc có vấn đề mới bắt tôi làm hai công việc cùng lúc. Tư bản bóc lột sức lao động, người chịu khổ luôn là nhân viên.
Tôi nhìn Bùi Tận Chi đầy đáng thương: "Xin lỗi, tôi không nên lừa anh, chúng ta chia tay đi."
Bùi Tận Chi nhếch môi cười lạnh: "Chia tay? Em hận không thể chia tay với tôi ngay lập tức nhỉ. Cùng một khuôn mặt, anh trai tôi làm em thích hơn đúng không?"
Hắn bóp chặt hàm dưới bắt tôi phải ngước nhìn hắn, cơn giận và sự đố kỵ ẩn sâu trong mắt như sắp bùng cháy: "Với anh ta thì tình tứ mặn nồng, còn mặc cả váy, chỉ sợ anh ta không thích mình. Còn tôi thì sao? Em có thích tôi bằng một nửa anh ta không?"
Dường như điểm khiến hắn tức giận nhất không phải là việc tôi lừa dối, mà là hắn cảm thấy tôi thích Bùi Dung hơn hắn. Tôi nhìn ra rồi, cũng biết phải nói gì mới là đúng đắn nhất lúc này.
"Tất nhiên là không phải! Tôi quen anh sớm hơn, thích anh nhất, chỉ là vì khuôn mặt của anh ấy mà tò mò thôi. Tôi chia tay với anh ấy được không, anh đừng giận nữa."
Sắc mặt Bùi Tận Chi thay đổi trong chốc lát, hắn lạnh lùng ra lệnh: "Chia tay ngay bây giờ."
"Được."
Nghe vậy tôi lập tức mở điện thoại gửi tin nhắn cho Bùi Dung.
Tôi: 【Chia tay đi, em chán rồi.】
Gửi xong liền xóa, chặn liên lạc trọn gói. Đến lúc dầu sôi lửa bỏng rồi mà hệ thống vẫn không ra cứu tôi, vậy thì tôi chỉ đành phá vỡ thiết lập nhân vật để tự bảo vệ mình thôi. Làm xong tôi đưa điện thoại cho Bùi Tận Chi xem.
"Được chưa?"
Sắc mặt hắn mới coi như dịu lại được đôi chút.
"Được, vậy em đi thay chiếc váy này ra cho tôi xem."
"Hả?"
Hắn liếc tôi một cái, như thể thấy chuyện đó thật nực cười, thong thả nói: "Em không nghĩ là làm vậy là có thể đuổi khéo được tôi đấy chứ?"