Tà váy chuyển sắc từ xanh da trời sang trắng tinh khôi rủ xuống bắp chân, ôm dáng nhưng không quá bó sát. Tuy tôi không có n.g.ự.c nhưng vòng eo khá hẹp, mặc vào trông không hề kệch cỡm. Đây là một chiếc váy rất đẹp và bình thường. Vốn dĩ tôi cứ tưởng là loại váy "kia" cơ.
"Thế nào?" Tôi ngẩng đầu hỏi Bùi Tận Chi, nhưng lại phát hiện hắn đã nhìn đến ngây người.
Mãi một lúc sau hắn mới khàn giọng nói: "Đẹp lắm."
Tôi nhìn qua, tai hắn đã đỏ rực rồi.
"Lại đây tôi nhìn kỹ xem nào."
Tôi đi tới trước mặt hắn, bị hắn nắm tay kéo mạnh vào lòng. Tôi quỳ hai bên chân hắn trên giường, trong tư thế đối mặt. Bùi Tận Chi ngước mắt nhìn tôi từ dưới lên, đôi mắt bị dục vọng thiêu đốt đầy vẻ khát khao, sâu thẳm vô cùng. Bàn tay hắn ấn sau gáy bắt tôi phải cúi đầu, hơi thở giao hòa, nụ hôn hung dữ bá đạo nuốt chửng lấy tôi, hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi vào bụng. Rõ ràng tôi đang ở phía trên, nhưng lại giống như một tế phẩm hiến dâng cho ác quỷ, đang chờ đợi bị hành quyết.
Chất vải của chiếc váy trơn mượt, chỉ cần tay thò vào là có thể chạm đến tận đùi. Tôi vừa run lên một cái là hắn đã trêu chọc. Giọng nói trầm thấp sát bên tai: "Thu Thu thật xinh đẹp, giống như thiên thần vậy, chỉ là không được ngoan cho lắm, thích 'đứng núi này trông núi nọ', tham lam quá đấy."
Tôi bị hắn nói đến đỏ mặt tía tai, vội vàng đưa tay bịt miệng hắn lại: "Đừng nói nữa!"
Bùi Tận Chi bị bịt miệng cũng chẳng sao, bàn tay hắn khẽ cử động chạm vào một nơi nào đó, làm eo tôi nhũn ra, sợ đến mức vội nắm lấy tay hắn: "Đừng động!"
Bùi Tận Chi nhìn tôi, kéo dài giọng điệu đầy vẻ trêu ngươi: "Thu Thu à, muốn có hai người bạn trai thì em phải 'ăn' cho hết chứ, sao tôi cảm thấy em 'ăn' một người đã thấy vất vả rồi vậy?"
"Muốn làm thì làm đi, đừng nói nhảm nữa!" Da mặt tôi mỏng, hắn mà nói tiếp chắc tôi tìm lỗ nẻ chui xuống mất.
May mà hắn tha cho tôi, không nói tiếp nữa, và cũng rất nghe lời mà "làm" luôn. Mỗi khi tôi cắn chặt răng không lên tiếng, hắn lại nói những lời đó để kích thích tôi, ép tôi phải phát ra âm thanh, hoặc dùng nụ hôn để chặn miệng hắn. Đến cuối cùng tôi thực sự không chịu nổi nữa.
"Được rồi, được rồi, xin anh đấy..."
Bùi Tận Chi vẫn không đành lòng tiếp tục làm khổ tôi. Những nụ hôn vụn vặt rơi trên mặt tôi, hôn đi những giọt nước mắt: "Em chính là dựa vào việc tôi yêu em, không nỡ làm gì em nên mới dám đối xử với tôi như vậy."
Tôi mệt đến mức một đầu ngón tay cũng không nhấc lên nổi. Bùi Tận Chi bế tôi vào phòng tắm: "Ngủ đi, ngoan nào."
Đúng là vận khí của tôi quá tệ mới bị phát hiện. Sau khi đưa tôi ra sân bay, Bùi Tận Chi quay về trường thay quần áo rồi hẹn bạn bè đi chơi. Kết quả là lúc ra khỏi cổng trường vừa vặn gặp tôi đang mặc váy. Hắn gọi điện kiểm chứng, phát hiện đúng là tôi thật. Ban đầu hắn còn chưa rõ tôi định làm gì, kết quả là vừa đi đến trước mặt tôi đã nghe tôi gọi hắn là Bùi Dung, thế là hắn hiểu ra ngay lập tức. Định mệnh thật kỳ diệu, định sẵn là tôi phải "lật xe"!