Bùi Dung đi rồi, đi ra cổng trường đợi bạn gái anh ta. Chẳng cần xem điện thoại tôi cũng biết anh ta chắc chắn đã gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn.
Vốn dĩ hôm nay tôi có hẹn với Bùi Dung. Tôi nói dối Bùi Tận Chi là ngày mai mới về trường, nhưng sau khi xuống máy bay định đi khách sạn thay đồ nữ thì lại đụng mặt Bùi Tận Chi lúc bắt taxi. Buổi hẹn với Bùi Dung đi tong, tôi đành lấy cớ tâm trạng không tốt để hủy hẹn.
Trên đường từ McDonald’s về trường, tôi cứ nghĩ mãi: Không biết Bùi Dung đứng đợi ở cổng trường một mình có buồn không, kem chắc cũng chảy hết rồi.
Lúc này, tay Bùi Tận Chi đột nhiên đặt lên vai tôi, cau mày nói: "Nghĩ gì thế? Anh vừa nói chuyện với em, em có nghe thấy không đấy?"
Tôi giật mình tỉnh táo lại, chột dạ xin lỗi: "Xin lỗi, anh vừa nói gì cơ?"
Bùi Tận Chi rõ ràng không chấp nhận, hắn nheo mắt: "Không phải em đang nghĩ đến anh trai tôi đấy chứ?"
Cơ thể tôi hơi cứng lại. Bùi Tận Chi bắt gặp khoảnh khắc đó, nghiến răng nói: "Hóa ra là thật à."
Hắn tức phát điên nhưng vẫn không nỡ nói nặng lời với tôi. Tính cách Bùi Tận Chi mạnh mẽ, còn tôi lại là một kẻ lầm lì. Cứ hễ hắn hung dữ là tôi im lặng. Nhiều lần như vậy, Bùi Tận Chi cũng hết cách.
Có một lần hắn trót chọc giận tôi, phải hạ mình vừa dỗ vừa cầu xin. Hắn bất lực tựa đầu vào hõm cổ tôi, ánh mắt sắc sảo tràn đầy tình cảm nồng nhiệt, giọng điệu có chút tự giễu: "Rốt cuộc là em thích tôi, hay là tôi thích em đây? Sao tôi cảm thấy em đang huấn luyện tôi như huấn luyện chó vậy?"
Nói xong hắn "tặc lưỡi" một cái: "Được rồi, em thích huấn luyện thì cứ việc, tôi cầu xin em đấy, được chưa?"
Từ đó về sau hắn chưa bao giờ nói lớn tiếng với tôi, chỉ sợ tôi lại không thèm để ý đến hắn. Lần này hắn cũng nén giận, day day thái dương:
"Anh ta còn hung dữ hơn tôi nhiều, em đừng có mà chọc vào. Cái kiểu như em, anh ta ăn sạch sành sanh đến xương cũng chẳng nhả đâu. Bây giờ là đang giả vờ thôi, em chưa thấy bộ dạng trước kia của anh ta đâu, là kẻ xấu xa có tiếng đấy. Bây giờ 'cây sắt nở hoa', yêu bạn gái đến c.h.ế.t đi sống lại, cũng giống như tôi hiếm lạ em vậy, không ai chen vào nổi đâu, biết chưa?"
Bùi Tận Chi không nghĩ là tôi thích Bùi Dung, chỉ cho rằng tôi tò mò. Nhưng hắn cũng không cho phép tôi tò mò. Câu nói cuối cùng nghe như lời tỏ tình khiến hắn hơi ngượng ngùng, lén nhếch môi quan sát nét mặt tôi.
Tôi ngẩn người, ngơ ngác nhìn hắn. Khuôn mặt điển trai, ánh mắt dịu dàng của hắn đều lọt vào mắt tôi. Thấy tôi nhìn mình, ánh mắt hắn khẽ xao động, định cúi đầu sát lại gần thì tôi lại né tránh.
"Tôi... tôi đói rồi, anh giúp tôi đi mua cơm ở nhà ăn số hai đi, tôi hơi khó chịu nên về ký túc xá trước đây."
Bùi Tận Chi sững lại, rồi bất lực nở nụ cười: "Được, tôi đi chạy việc cho em."
Hắn đi rồi. Vì những lời nói vừa rồi của hắn mà trái tim tôi dường như đập không ngừng lại được. Hệ thống đúng lúc dội cho tôi một gáo nước lạnh: 【Đừng nghĩ nhiều, bây giờ hắn thích cậu chẳng qua là vì chưa gặp Lục Miên thôi. Ngày mai Lục Miên đến, cốt truyện sẽ quay về đúng quỹ đạo.】
Tôi thẫn thờ: 【Tôi biết, tôi không có nghĩ...】