Tôi nhanh chóng về ký túc xá, mở vali lấy tóc giả đội lên, sau đó nằm lên giường đắp chăn kín mít. Trong điện thoại đã có vài tin nhắn chưa đọc của Bùi Dung. Lúc này ký túc xá không có ai, tôi trực tiếp gọi video qua.
Bùi Dung bắt máy rất nhanh. Có hệ thống che đậy, cô gái trong video sở hữu khuôn mặt giống hệt tôi nhưng thanh thuần, tú khí hơn. Gương mặt ửng hồng, hơi thở dốc, mái tóc rối bời và đôi mắt hạnh ươn ướt, trông thật đáng thương.
Ánh mắt lạnh lùng của Bùi Dung dịu lại, không hề có chút bực bội nào vì bị bỏ rơi suốt cả buổi: "Sao thế Nguyệt Nguyệt, em thấy trong người không khỏe à?"
Tôi hơi chột dạ, cúi mắt nói lý nhí: "Vâng, em bị cảm nên hơi mệt, đã uống thuốc rồi, anh đừng lo."
Ánh mắt Bùi Dung dừng lại trên mặt tôi một hồi lâu làm tôi càng thêm chột dạ: "Nhìn em làm gì, mặt em dính gì à?"
Anh ta nheo mắt cười, như băng tuyết tan chảy: "Không có, chỉ là lâu quá không gặp nên thấy nhớ em thôi."
Hơi thở tôi khựng lại, trái tim dường như lỗi nhịp. Bùi Dung rất hiếm khi bộc lộ tâm ý thẳng thắn như vậy. Hồi mới bên nhau, anh ta vẫn giữ vẻ thanh cao. Tôi cố duy trì thiết lập nhân vật nên cũng không dám vượt rào, hẹn hò cũng chỉ nắm tay, không làm gì khác.
Có lần hẹn hò xong anh ta đưa tôi về trường, trước khi tạm biệt, anh ta nhìn tôi, ánh mắt dần tối lại: "Có phải em hối hận rồi không?"
Lúc đó tôi không phản ứng kịp: "Hả?"
"Em thích anh, chỉ là thích vẻ bề ngoài thôi đúng không? Ở bên nhau rồi mới phát hiện anh không giống như em tưởng tượng, nên em thất vọng, em hối hận rồi."
Đại não tôi đình trệ. Không ngờ thời gian qua Bùi Dung lại nghĩ như vậy. Có lẽ vì ánh mắt anh ta lúc đó quá u tối, bóng dáng đổ dài dưới màn đêm như một món đồ tế phẩm bị kéo xuống khỏi thần đàn. Anh ta không hoàn hảo, và anh ta sợ tôi không yêu một bản thể trọn vẹn của mình.
Trái tim tôi như bị anh ta bóp nát, tôi kiễng chân hôn lên môi anh ta, nói: "Em thích anh thì đương nhiên sẽ thích tất cả những gì thuộc về anh. Anh có thể để em tìm hiểu anh, cho dù em có thích vẻ ngoài của anh đi chăng nữa, thì em cũng chỉ yêu gương mặt này, và đó cũng là anh."
Nói xong, tôi nhìn thẳng vào mắt Bùi Dung. Ánh mắt anh ta có chút nóng rực, anh ta cười nhẹ đáp: "Được."
Từ đó về sau, "đóa hoa cao ngạo" bỗng biến thành "mị ma", nhất định phải bắt tôi xem cho bằng hết con người thật của anh ta. Nghe anh ta nói nhớ mình, tôi dường như lại nhớ đến bộ dạng lúc anh ta hôn mình, mặt đỏ bừng lên.
Tôi lắp bắp đáp lại: "Em... em cũng nhớ anh."
Thấy tôi xấu hổ, Bùi Dung khẽ nhếch môi không trêu tôi nữa, chỉ dỗ tôi nhận tiền rồi nghỉ ngơi cho tốt.