Hôm sau không có tiết, tôi ngủ nướng chờ Bùi Tận Chi mang cơm về. Kết quả là hắn có về, nhưng lúc mở cửa ra lại thấy có hai người đứng bên ngoài: Bùi Tận Chi và Lục Miên.
Lục Miên trông thanh tú đáng yêu, có đôi mắt nai ươn ướt khiến ai nhìn cũng thấy mềm lòng. Bùi Tận Chi giới thiệu cậu ta với tôi, nói là sẽ đưa cậu ta đi tham quan khuôn viên trường, hỏi tôi có muốn đi cùng không. Hắn trông rất vui vẻ, Lục Miên cũng vậy.
Tôi biết cốt truyện đến rồi. Nhận lấy hộp cơm từ tay Bùi Tận Chi, tôi đáp lại lạnh nhạt: "Thôi, hai người đi đi."
Bùi Tận Chi còn định nói gì đó thì đã bị Lục Miên kéo lại: "Đi thôi anh Tận Chi, lâu rồi chúng ta không gặp, em có bao nhiêu chuyện muốn nói với anh đây!"
Thấy Lục Miên nắm tay Bùi Tận Chi, tôi thấy chướng mắt vô cùng.
"Được rồi." Bùi Tận Chi xoa mặt tôi, cúi mắt nhìn: "Em ngoan ngoãn ăn cơm đi, lát nữa anh về kiểm tra đấy, phải ngoan nhé."
Lục Miên thấy chúng tôi thân thiết, sắc mặt cứng đờ trong chốc lát. Tôi hơi ngẩn người, ngoan ngoãn gật đầu. Lúc này Bùi Tận Chi mới lưu luyến rời đi.
Hệ thống thở dài: 【Cậu tin không, lát nữa hắn sẽ không về đâu.】
Tôi mím môi: 【Hắn nói sẽ về mà.】
Sự thật đúng như lời hệ thống nói, hắn không về. Bữa tối tôi phải ăn một mình. Tôi nhắn tin hỏi hắn đang làm gì, hắn chỉ nói vòng vo là có việc bận. Nhưng tôi biết, đoạn kịch bản này là Lục Miên bị trẹo chân, hắn phải đưa vào bệnh viện.
Tại sao phải nói dối chứ? Có lẽ vì Lục Miên đã hôn hắn, nên hắn cảm thấy chột dạ chăng. Bùi Tận Chi giúp Lục Miên chườm đá, lúc ngẩng đầu lên vô tình chạm môi với Lục Miên cũng đang cúi xuống nhìn cổ chân. Đây chính là phân đoạn rung động của hai người bọn họ.
Tối muộn Bùi Tận Chi về còn hỏi tôi tối nay ăn gì. Thấy sắc mặt tôi nhàn nhạt, hắn còn chạy lại dỗ dành: "Lần sau anh nhất định về sớm ăn tối với em."
Khi tôi hỏi tại sao hôm nay giờ mới về, vẻ mặt hắn rõ ràng khựng lại: "Có chút việc."
Tôi hiểu ý: "Không tiện nói sao?"
Bùi Tận Chi có vẻ khó xử, dường như đang nghĩ cách nói dối để lấp liếm. Tôi không muốn nghe hắn nói dối: "Không sao, tôi chỉ hỏi bừa thôi."
Hắn thở phào, lại sáp lại nói chuyện với tôi một lúc. Thái độ của tôi vẫn luôn hờ hững, Bùi Tận Chi cũng không nhận ra tôi đang buồn. Chuyện cứ thế trôi qua.
Lúc này tôi mới thực sự hiểu lời hệ thống nói. Cốt truyện không thể thay đổi, khi các nhân vật chính gặp nhau, mọi thứ sẽ quay về đúng quỹ đạo.