Hẹn xong lần gặp sau, tôi mới cúp máy. Tôi ngồi dậy vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo thì nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa. Hoảng quá, tôi vội vã nhét bộ tóc giả vào trong chăn.
Gần như giây sau Bùi Tận Chi đã bước vào: "Mua toàn món em thích đây, mau lại nếm thử xem."
Hắn mở hộp cơm, lấy cả đũa đưa tận tay tôi, trông không có vẻ gì là phát hiện ra điều bất thường. Tôi chưa kịp thở phào thì thấy hắn đi đến chỗ cái vali của mình. Cái vali bị mở ra rồi đóng vội nên để lộ một sợi dây áo.
"Đây là cái gì?"
Bùi Tận Chi ngồi xổm xuống, tay đã chạm vào sợi dây màu trắng đó. Tôi trợn tròn mắt, chưa kịp ngăn cản thì hắn đã mở vali lôi chiếc váy đó ra. Sau khi nhìn rõ đó là gì, hắn sững sờ, trố mắt nhìn chiếc váy hai dây màu trắng trên tay, vẻ mặt đầy sự khó tin.
Xong đời rồi! Mặt tôi cắt không còn giọt máu, lao đến giật lấy chiếc váy nhét lại vào vali. Bùi Tận Chi ngẩn người vài giây mới phản ứng lại:
"Em... em mặc váy à?"
Tôi luống cuống: "Không phải, tôi đóng gói nhầm thôi, váy của em gái tôi đấy."
Bùi Tận Chi nhìn tôi, chẳng biết có tin hay không, ánh mắt lướt từ đầu đến chân tôi một lượt. Như thể nghĩ đến điều gì đó, hắn vội vàng dời mắt đi, mặt đỏ bừng:
"Em mặc cũng không sao, em mặc gì tôi cũng thích."
Nhìn biểu cảm của hắn là tôi biết hắn đang nghĩ gì rồi. Đồ lưu manh! Tôi vừa thẹn vừa giận: "Đã bảo không phải của tôi rồi mà!"
"Được rồi, không phải, không phải. Mau ăn cơm đi." Tai hắn đỏ bừng, không truy cứu thêm nhưng rõ ràng là không tin. Mọi lời tranh biện của tôi lúc này đều như muốn che giấu điều gì đó.
Tối đến, lúc nằm trong chăn, tôi nhận được ảnh Bùi Tận Chi gửi qua. Đủ loại kiểu dáng váy vóc cho tôi chọn, hắn bảo hắn mua cho tôi. Hắn không hề ghét bỏ sở thích nhỏ này của tôi, mà dùng hành động để ủng hộ. Dường như chỉ cần tôi thích, hắn sẽ không bao giờ phản đối.