Hai năm Khương Xu ở nước ngoài, cứ cách một hai tháng tôi lại bay sang đó một lần.

Chương 11

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Quá trình trưởng thành của Khương Xu thật mơ hồ: ăn no, mặc ấm, sống sót.

Chỉ có vậy thôi.

Cho đến năm cấp ba gặp được Bàng Tín Minh.

Khương Xu là một người rất nhạy cảm với tình cảm. Vì chưa từng có được nên chỉ cần một chút thôi, cậu cũng có thể bắt thâu tóm được ngay lập tức.

Bàng Tín Minh thích mình.

Vào một buổi chiều mát mẻ sau khi tỉnh giấc, Khương Xu đã biết rồi.

Việc đòi hôn ở cầu thang chỉ là coi Bàng Tín Minh như công cụ để tuyên chiến với Hướng Vân, chỉ muốn làm vài chuyện "đại nghịch bất đạo" để khiến Hướng Vân tức giận.

Nhưng cái tên đầu gỗ này lại tin là thật.

Lên đại học, Khương Xu giống như một con ch.ó đói được thả ra khỏi chuồng. Đúng vậy, thực sự rất đói, nhưng lại không biết làm sao mới có thể lấp đầy.

Đối tượng mập mờ thay đổi hết người này đến người khác, nhưng khoảng trống trong lòng vẫn không thể lấp đầy. Duy chỉ có lúc tên đầu gỗ đó băng qua nửa thành phố đến bên cạnh cậu, lòng cậu mới có chút bình yên.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Hướng Vân lần đầu tiên chủ động liên lạc với Khương Xu, hỏi cậu có muốn cùng sang A quốc không.

Mười mấy năm chiến tranh lạnh giữa hai mẹ con, chỉ bằng một lần xuống nước nhẹ nhàng đã đổi lấy sự tha thứ dễ dàng của Khương Xu.

"Thì đi thôi, dù sao tôi ở trong nước cũng chẳng có việc gì làm."

Bề ngoài thì tỏ ra hờ hững, nhưng thực tế cậu đã kích động đến mức cả đêm không ngủ được. Trước khi đi, Khương Xu đến chào tạm biệt Bàng Tín Minh, vốn tưởng có thể chia tay trong êm đẹp, nhưng tên đầu gỗ này lại nhất định đòi đi theo.

"Bàng Tín Minh, sao cậu vẫn không hiểu nhỉ? Tôi đi chơi, không phải đi làm, cũng chẳng phải đi để sống qua ngày. Hôm nay tôi có thể ở Malta, ngày mai đã bay đến Burundi rồi."

"Cậu đi cùng tôi?"

"Lấy cái gì mà đi cùng? Lấy số dư năm chữ số trong thẻ ngân hàng của cậu? Hay là lấy đồng lương thực tập bốn chữ số kia?"

Lời nói thật khó nghe. Khương Xu lớn bằng chừng này vẫn chưa bao giờ biết nói lời hay ý đẹp, chẳng ai dạy cậu cả. Việc lời nói thốt ra có thể làm tổn thương người khác, cậu không nhận thức được, cũng chẳng sửa được.

Cuối cùng cậu vẫn đi A quốc, nhưng tên đầu gỗ không đi theo.

Khương Xu không biết đã xảy ra chuyện gì, không quan tâm, cũng lười hỏi.

Không đến càng tốt, vốn dĩ cũng chẳng muốn cậu ta đến.

Nhưng chẳng hiểu sao, cậu cứ không ngừng nhớ đến tên đó.

Khương Xu cảm thấy phiền lòng. Khi thấy bóng dáng quen thuộc đó ngồi trên bậc thềm trước cửa nhà, lòng cậu càng phiền hơn.

Lòng rối bời và phiền lòng có gì khác nhau?

Rung động và lòng rối bời có gì khác nhau?

Khương Xu không biết.

Tóm lại là thấy phiền.

Cậu chỉ giận dữ lôi người vào trong nhà, lời nói ra vẫn khó nghe như cũ:

"Cục cưng à, sao cậu vẫn nhát gan thế!"

"Ngàn dặm xa xôi hết lần này đến lần khác chạy tới đây, chẳng phải là vì cái này sao? Tôi cũng không phải không thể liều mình bồi quân tử."

 

back top