Mối quan hệ của hai người cứ thế mập mờ, không rõ ràng duy trì suốt một năm, cho đến khi bị Hướng Vân phát hiện.
"Khương Xu, tôi bảo cậu sang đây là để liên hôn, không phải để cậu quan hệ lăng nhăng với đàn ông."
Một năm rồi, cuối cùng cũng đợi được một câu nói thật lòng.
Chẳng phải đột nhiên hối cải, cũng chẳng phải đột nhiên nhận ra mình còn có một người thân, mà chỉ là đã đến lúc phải phát huy giá trị sử dụng. Dù sao bao nhiêu năm qua cũng không phải nuôi không công, đúng chứ?
Khương Xu bị Hướng Vân đưa đi "điều trị tâm lý" suốt một năm, cách ly hoàn toàn liên lạc với thế giới bên ngoài. Nhưng Khương Xu là một kẻ bướng bỉnh, lời nói ra luôn đ.â.m trúng tim đen người khác:
"Bà Hướng, người nên ngồi đây tiếp nhận trị liệu bằng điện là bà chứ không phải tôi. Cuộc đời bà bất hạnh, dựa vào đâu mà bắt tôi phải trả giá thay?"
Hướng Vân siết chặt nắm đấm:
"Khương Xu, bao nhiêu năm qua tôi quả thực có lỗi với cậu. Nhưng chỉ cần cậu bằng lòng cắt đứt quan hệ với kẻ đó, ngoan ngoãn liên hôn, chúng ta vẫn là một gia đình. Sau này cậu và mẹ ở đây... sống thật tốt!"
Mẹ sao?
Một gia đình sao?
Khương Xu cụp mắt, đôi vai run rẩy vì cười đến chảy nước mắt:
"Bà Hướng, lời này giá như bà nói với tôi từ một năm trước, biết đâu tôi còn cảm động đôi chút. Nhưng bà biết không?"
Khương Xu ngồi thẳng người, sắc mặt khó coi như quỷ:
"Hướng Vân, thực ra bà và Khương Nghiêm Sơn là cùng một loại người thôi. Ích kỷ, giả dối, trục lợi, vậy mà miệng vẫn còn nói cái gì mà tình yêu với trách nhiệm. Sao hả? Chỉ bằng vài câu nói là có thể che đậy được sự xấu xa bẩn thỉu của chính mình rồi sao? Đúng là mơ đẹp thật!"
"Câm miệng!" Hướng Vân tức giận đến run người: "Đừng có đem tôi ra so sánh với loại cặn bã đó. Khương Xu, cậu mới giống loại cặn bã đó nhất, trên người các người đều chảy cùng một dòng máu!"
"Ồ, vậy thì cậu con trai yêu quý của bà, ý tôi là anh trai cả của tôi đó, người anh mà tôi chưa từng gặp mặt ấy, chẳng phải trên người anh ta dòng m.á.u đó còn đậm đặc hơn sao, chẳng phải còn giống hơn sao?"
Hướng Vân đi rồi, trước khi đi chỉ để lại một câu:
"Nếu cậu đã quyết ý đi vào con đường lầm lạc đó, thì sau khi ra khỏi đây, hai chúng ta không còn quan hệ gì nữa. Từ nay về sau cậu sống hay chết, không liên quan gì đến tôi."
Dây dưa suốt hai mươi lăm năm, mối quan hệ mẹ con dở dở ương ương này cuối cùng cũng đặt một dấu chấm hết.
Khương Xu đã uống một trận thật say để ăn mừng mình được tự do.
Trong cơn mê man, cậu chợt thấy một bóng người đã lâu không gặp. Cậu không phân biệt được đó là mơ, là ảo giác hay là hiện thực. Suốt một năm qua, khi bị ép buộc tiếp nhận những đợt trị liệu c.h.ế.t tiệt kia, cậu vẫn luôn nhìn thấy bóng hình này.
"Bàng Tín Minh!"
"Ừ."
Nghĩ đến mối quan hệ mẹ con đã cắt đứt, nghĩ đến từ nay về sau chỉ còn một mình không còn người thân, nghĩ đến hai mươi mấy năm bi ai của chính mình, cậu mở miệng, chửi rủa chính mình:
"Đồ đồng tính c.h.ế.t tiệt."
"Tuần sau tôi kết hôn rồi, Khương Xu, sau này tôi không đến nữa."