Hai năm Khương Xu ở nước ngoài, cứ cách một hai tháng tôi lại bay sang đó một lần.

Chương 13

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Câu chuyện kể xong, ngọn nến bị châm đi châm lại nhiều lần cuối cùng cũng cháy đến tận cùng.

Trong túi áo của Khương Xu phía sát bên tôi có thứ gì đó cứng cứng, bên trong là một lọ thuốc ngủ đã vơi đi hơn nửa.

Tôi biết, đó là lọ thuốc cậu ấy tìm thấy trong căn phòng trọ của tôi.

Cậu ấy đã đến phòng trọ của tôi trước, không tìm thấy người, liền lái xe thâu đêm chạy đến đây.

Tôi kéo chặt góc chăn sắp rơi trên vai mình:

"Đây mà gọi là chuyện kể trước khi ngủ à."

"Cậu không thích sao? Vậy tôi đổi cái khác."

"Ngày xửa ngày xưa có một con ếch, mỗi ngày đều ngồi dưới đáy giếng nhìn trời. Đột nhiên một ngày nọ, có một con quạ bay đến bên miệng giếng, nó muốn uống nước, liền ném đá vào trong giếng..."

Mấy chuyện này là cái gì vậy chứ, tôi không nhịn được, "phụt" một tiếng bật cười.

Khương Xu cũng cười theo. Ngọn nến đã chẳng còn lại bao nhiêu, căn phòng lại chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh trăng yếu ớt chiếu qua cửa sổ.

Giọng của Khương Xu lại truyền tới:

"Bàng Tín Minh, tôi thấy tôi chính là con ếch đó, còn cậu chính là con quạ đó. Trước đây tôi cứ tưởng những hòn đá cậu ném vào sẽ đập trúng tôi, nên tôi mới liều mạng trốn, liều mạng tránh, vừa tránh vừa 'ộp ộp' mắng cậu."

"Sau này tôi mới nhận ra, những hòn đá đó căn bản không hề đập trúng tôi, nó chỉ làm cho mực nước dâng cao lên từng ngày, cho đến khi dâng tận miệng giếng, cứu tôi thoát ra ngoài."

"Bàng Tín Minh, mực nước vẫn chưa dâng lên hết đâu, tôi vẫn còn ở trong giếng mà, cậu không được bỏ lại mình tôi rồi bay đi mất."

"Bàng Tín Minh, không ngủ được cũng không sao, tôi kể chuyện cho cậu nghe. Có thể tôi kể không hay, vì cũng chưa có ai kể cho tôi nghe cả, nhưng tôi có thể học. Cậu muốn nghe gì, tôi đều kể cho cậu nghe."

"Bàng Tín Minh, chúng ta đi khám bác sĩ nhé?"

Hôm nay khi đi lấy áo cưới, nhân viên cửa hàng đã đưa cho tôi một bức thư. Hai trang giấy đầy rẫy những chữ viết xấu xí nguệch ngoạc, nhìn qua là biết của Bàng Hân Vi:

"Anh, thật xin lỗi, em không muốn gả cho anh nữa rồi, em bỏ trốn đây, đừng nhớ em quá nhé."

Dưới cùng của tờ giấy có vẽ ba người nhỏ. Bàng Hân Vi viết chữ bình thường nhưng vẽ tranh rất đẹp. Tôi nhìn ra rồi, cô ấy vẽ cha, vẽ chính mình, và vẽ cả tôi nữa.

Bên cạnh viết: "Gia đình một nhà hạnh phúc vui vẻ."

"Một nhà" là trọng điểm, "hạnh phúc vui vẻ" cũng là trọng điểm.

"Anh, hãy đi sống cuộc đời mà anh muốn đi, mang theo cả phần của em và cha nữa."

Tôi mân mê tờ thư đã được mình ấp ủ đến ấm sực trong túi áo, ngẩng đầu nhìn trời ngoài cửa sổ đang dần sáng:

"Khương Xu, ngủ một lát đi. Ngủ dậy rồi, tôi đưa cậu đi gặp gia đình tôi."

Tôi vẽ tranh không đẹp, Khương Xu vẽ tranh lại càng không nỡ nhìn, vì thế bên cạnh ba người nhỏ xinh đẹp kia có thêm một kẻ xấu xí.

Đó là "Gia đình một nhà hạnh phúc vui vẻ."

END.

back top