Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj
Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!
Ngày thứ ba sau khi trọng sinh.
Hoắc Chu tìm đến tận cửa.
Trời mưa tuyết xen lẫn.
Tôi đứng nhìn thiếu niên đang đứng ngoài cánh cổng sắt của biệt thự.
Đó là Hoắc Chu năm mười chín tuổi.
Hắn chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng manh.
Tay siết chặt tờ hôn thư, liều mạng đập cửa.
Cha tôi đứng trước phòng khách.
Ông mất kiên nhẫn ra lệnh cho người hầu mở cửa.
Hoắc Chu vừa thấy cửa mở liền nhấc chân định bước vào.
Hắn tưởng rằng mình đã thành công.
But ngay sau đó, lời nói của cha tôi khiến hắn khựng lại, cả người cứng đờ.
"Ta sẽ không để Tiểu Duật ở bên cậu đâu! Ta đã kiểm tra rồi, độ tương thích tin tức tố của hai đứa chỉ có 31%, sẽ không có hạnh phúc đâu."
Giọng Hoắc Chu run rẩy vì lạnh, hắn chất vấn:
"Độ tương thích không nói lên điều gì cả, lúc nhỏ Bùi Duật rất thích cháu mà. Chú à, cháu sẽ đối tốt với em ấy."
Tôi không kìm được mà nhếch môi cười khổ.
Những hình ảnh của kiếp trước hiện về.
Cũng vào một đêm mưa như thế này.
Hoắc gia đột ngột gặp biến cố lớn.
Vậy mà hắn không lo ổn định cục diện.
Thay vào đó lại cầm tờ hôn thư rách nát đến cầu thân.
Cha tôi chê hắn không có chí tiến thủ.
Kiên quyết không cho tôi ở bên hắn.
Nhưng lúc đó, tôi lại nhớ về những kỷ niệm chơi đùa thuở nhỏ.
Tôi cứ một điều "anh trai", hai điều "anh trai" gọi vô cùng thân thiết.
Hắn cũng thật sự đối xử với tôi như em trai ruột.
Tôi làm sai chuyện gì, hắn đều đứng ra gánh vác.
Thậm chí, khi tôi lỡ tay làm vỡ món đồ cổ của cha.
Hắn cũng khăng khăng nhận là do mình làm.
Tôi của thời thiếu niên, quả thực rất sùng bái hắn.
Vì vậy, khi thấy hắn sa cơ lỡ vận.
Tôi đã nghịch ý cha.
Lao mình vào màn mưa tuyết, nắm lấy tay hắn kéo vào nhà.
Tôi bướng bỉnh cứng giọng nói:
"Cha, con nhất định phải ở bên anh Hoắc Chu."
Cha thương tôi.
Đành phải đồng ý cuộc hôn nhân này.
Nhưng không lâu sau khi kết hôn.
Chiếc máy bay chở cha và ba nhỏ của tôi bay ra nước ngoài đã gặp tai nạn rơi xuống.
Tôi đau đến mức tuyệt vọng.
Chính Hoắc Chu đã đứng ra chèo lái toàn bộ sản nghiệp của Bùi gia.
Lúc đó tôi vẫn còn ngây thơ nghĩ rằng...
Hắn thật lòng đối đãi với mình.
Cho đến ngày hôm đó.
Tôi vô tình bắt gặp đám bạn xấu của hắn tụ tập đánh cược.
Thứ họ cược chính là tôi – người bị tiêm dược phân hóa.
Tỉ lệ tôi có thể phân hóa thành Alpha là bao nhiêu.
Hắn lừa dối tôi.
Nói rằng hắn mắc một căn bệnh dị ứng với tin tức tố Omega.
Nói rằng có một loại thuốc mới có thể giúp tôi phân hóa thành Alpha.
Nhưng tôi đã sớm nhìn thấu mưu kế của hắn.
Làm sao tôi có thể tin hắn được chứ?
Thế là, hắn thẹn quá hóa giận.
Dùng tin tức tố Alpha áp chế tôi.
Tự tay tiêm một ống dược phân hóa còn chưa qua thử nghiệm lâm sàng vào tuyến thể của tôi.
Cảm giác nóng rát lan từ cổ ra tứ chi.
Toàn thân tôi như bị lửa thiêu.
Hắn ném tôi vào tầng hầm.
Bóp cằm tôi và nói:
"Sự nhục nhã mà cha cậu gây ra cho tôi trong đêm mưa năm đó, tôi sẽ dùng mạng của cả nhà cậu để trả lại!"
Lúc này tôi mới bàng hoàng nhận ra.
Cái c.h.ế.t của người thân không phải là tai nạn.
Xương cốt như bị tháo rời từng đoạn một.
Cuối cùng, tôi đau đến mức không còn sức để kêu gào.
Vậy mà hắn lại thản nhiên tổ chức tiệc tùng ngay trong biệt thự nhà tôi.
Tôi chịu đựng suốt ba ngày.
Ngay cả tin tức tố cũng cạn kiệt.
Cuối cùng hắn cũng mở cửa tầng hầm.
Ánh sáng rọi vào trong.
Toàn thân tôi nóng bừng, ý thức mơ hồ.
Đúng lúc cần sự an ủi nhất.
Hắn lại ôm một Omega xinh đẹp.
Vẻ mặt đầy thất vọng.
"Hòa à, thật mất hứng."
Tôi liều mạng bò về phía cửa.
Chạm vào mũi giày hắn mà khẩn cầu.
"Cho em một chút tin tức tố có được không? Em khó chịu quá."
Nhưng lại bị Omega bên cạnh hắn đá văng sang một bên.
Hoắc Chu nhấc chân giẫm lên mặt tôi.
"Bùi thiếu gia cao cao tại thượng, cảm giác bị người ta xoay như dế thấy thế nào hả!
"Bây giờ cậu tính là cái thứ gì chứ, Omega chẳng ra Omega, Alpha chẳng ra Alpha.
"Để tôi nghĩ xem nào, cái này đúng là chuẩn 'người ái nam ái nữ' rồi, mẹ kiếp, kinh tởm quá, đi c.h.ế.t đi!"
Từng chữ từng câu.
Đều như đang cắt xẻ linh hồn tôi.
Cơn đau âm ỉ nơi lồng n.g.ự.c lan rộng.
Tôi cắn rách môi dưới.
Lúc này mới khiến bản thân tỉnh táo lại từ nỗi nhục nhã của kiếp trước.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Ba nhỏ bước đến, đặt tay lên vai tôi.
Nhìn xuống Hoắc Chu đã quỳ gối dưới lầu, ông có chút không nỡ nói:
"Cục cưng à, chúng ta làm thế này có phải hơi quá tuyệt tình không? Dù sao nó cũng là con trai của bạn chiến đấu với ông nội con.
"Năm đó nếu không có chú Hoắc liều c.h.ế.t cứu mạng, ông nội cũng không sống thọ được đến lúc lâm chung."
Tôi nắm lấy tay ba nhỏ.
Chầm chậm lắc đầu.
Ơn nghĩa của nhà họ Hoắc ở kiếp trước.
Nhà chúng ta sớm đã trả hết rồi.
Kiếp này, tôi không nợ hắn nữa.
"Ba nhỏ, nhà họ Hoắc những năm qua luôn dựa vào nhà mình để lớn mạnh, ơn nghĩa sớm đã trả xong rồi."
Thấy tôi đã sắt đá quyết tâm, ông thở dài.
"Vậy con nghỉ ngơi cho tốt, ba và cha sẽ đuổi nó đi, đừng để nó đứng dưới mưa lâu quá."
Tôi lại đưa tay giữ ông lại.
"Không cần đâu ạ."
Cơn mưa ngày càng nặng hạt.
Bóng dáng Hoắc Chu đã trở nên mờ mịt.
Nhưng tôi không hề có lấy một phân thương xót.
"Cứ để hắn quỳ đi."
Quỳ c.h.ế.t đi mới tốt.
