Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj
Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!
Mưa tuyết rơi suốt một đêm.
Sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy.
Ngoài cửa sổ là một vùng trắng xóa.
Tôi đứng dậy nhìn xuống vị trí Hoắc Chu đã quỳ ngày hôm qua.
Người đã đi rồi.
Nhưng dấu vết vẫn còn đó.
Một vết lôi kéo kéo dài thẳng vào trong nhà.
Tim tôi đột nhiên chùng xuống.
Tôi loạng choạng lao xuống lầu.
Quả nhiên đúng như dự đoán.
Hắn đã được người ta lôi vào trong nhà.
Hoắc Chu co rúm trên ghế sofa, đầu tựa lệch vào gối dựa.
Còn ba nhỏ của tôi đang cầm một tấm chăn định đắp lên người hắn.
"Ba nhỏ!"
Tôi nhanh chóng bước tới, giật lấy tay ông. Kéo ông về phía mình.
Ba nhỏ bị dọa cho giật mình. Khi quay đầu nhìn tôi, mắt ông đầy vẻ lo lắng.
"Cục cưng, con tỉnh rồi à. Sáng sớm ba thấy Tiểu Chu ngất lịm ở bên ngoài, người cứng đờ cả rồi.
"Dù sao nó cũng là đứa trẻ ba nhìn từ nhỏ đến lớn, ba thật sự không nỡ!"
Tôi không nói gì.
Tôi đương nhiên hiểu rõ con người ba nhỏ. Ông là một người lương thiện, không đành lòng thấy người khác chịu khổ. Nhưng lần này tôi thật sự không thể thuận theo ông.
Ánh mắt tôi rơi xuống người Hoắc Chu. Hắn nhắm mắt.
Gương mặt bị đông lạnh đến đỏ bừng.
Cơ thể không ngừng run rẩy. Nghe thấy tiếng động, hắn chậm rãi mở mắt ra.
Khoảnh khắc đôi mắt vằn tia m.á.u của hắn chạm phải mắt tôi.
Hắn đột ngột vươn tay ra.
Nắm chặt lấy cổ tay tôi.
"Tiểu Duật..."
Giọng hắn rất khàn.
Nhưng cả người tôi cứng đờ.
Ngay lập tức rụt tay lại. Hắn bị tôi giật mạnh một cái, lảo đảo. Suýt chút nữa là lăn xuống khỏi sofa.
Ngay sau đó, Hoắc Chu chống vào tay vịn ngồi dậy. Nhưng chẳng còn sức lực gì.
Hắn ngã phịch xuống sàn nhà.
"Tiểu Duật..."
Hắn nhìn tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ nhu tình.
"Anh là anh Hoắc Chu mà em thích nhất đây, em không nhận ra anh nữa sao?"
Nhìn bộ dạng nhếch nhác này của hắn.
Tôi nhếch môi, khinh bỉ cười nhạt một tiếng.
"Tôi chẳng quen biết hạng ăn mày nào cả."
"Tiểu Duật! Sao con lại nói chuyện kiểu đó!"
Ba nhỏ định bước lên đỡ Hoắc Chu dậy.
Tôi liền trực tiếp ngăn ông lại.
Quay đầu nhìn quản gia đang đứng cách đó không xa.
"Chú Lưu, đưa hắn đến bệnh viện đi, Bùi gia chúng ta không chứa nổi vị đại Phật này đâu."
"Bùi Duật!"
Ba nhỏ lần này thực sự hoảng rồi.
Ông kéo cánh tay tôi, vội vã nói:
"Sao con lại trở nên nhẫn tâm như vậy? Nó còn đang sốt cao đấy!
"Cứ hành hạ thế này là c.h.ế.t người đấy."
"Nhẫn tâm?"
Tôi quay đầu nhìn ông.
"Ba nhỏ, người nhà họ Hoắc có c.h.ế.t hết đâu, chúng ta thu nhận hắn thì tính là cái gì?"
Ông á khẩu.
Quản gia liền dẫn người đến xốc nách Hoắc Chu lên.
Hắn đột nhiên vùng vẫy kịch liệt.
Vốn dĩ đang sốt đến mơ hồ.
Lúc này đôi mắt hắn trợn trừng đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào tôi.
"Bùi Duật!"
Hắn gầm thét, giọng nói đầy vẻ không thể tin nổi.
"Sao em lại trở nên thế này! Lúc nhỏ em đã nói, sau khi lớn lên sẽ gả cho anh! Em quên hết rồi sao?"
Nhìn dáng vẻ cuồng loạn của hắn.
Tôi bật cười thành tiếng.
"Hôn ước tôi còn chẳng để vào mắt, lời nói lúc nhỏ mà anh cũng coi là thật sao?"
Tôi tiến lên một bước, từ trên cao nhìn xuống hắn.
"Tôi nói cho anh biết, Hoắc Chu, tôi không thích anh, chưa từng thích.
"Hoắc gia các người lấy cái ơn huệ đó để chèn ép bao nhiêu năm nay, lần nào cha tôi cũng phải đi dọn dẹp đống rắc rối cho nhà anh!
"Nhà anh phá sản, chúng tôi không bỏ đá xuống giếng đã là nhân chí nghĩa tận rồi."
Tôi khựng lại, nhìn gương mặt trắng bệch của hắn.
Từng chữ từng câu nói rõ:
"Từ nay về sau, hai nhà chúng ta không còn bất kỳ quan hệ nào nữa."
Vệ sĩ lôi hắn ra ngoài.
Hắn vẫn còn vùng vẫy.
Miệng liên tục tuôn ra những lời nói tôi là kẻ vong ơn phụ nghĩa.
Cho đến khi bóng dáng hắn hoàn toàn biến mất sau cửa lớn.
Ba nhỏ vẫn đứng tại chỗ, nhìn ra phía cửa.
"Nó vẫn còn đang bệnh, cứ thế này sẽ để lại di chứng mất..."
Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa, đột ngột cao giọng.
Gần như là gào lên:
"Ba nhỏ! Ba tỉnh táo lại đi!"
Ông bị tôi quát đến mức giật mình.
Cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt.
"Hắn đã là người trưởng thành rồi!"
Tôi chỉ tay về phía cửa, lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt.
"Hoắc gia phá sản là một cú sốc, nhưng hắn chân tay lành lặn, không biết tự mình đi kiếm tiền sao?
"Hắn chạy đến nhà mình, chẳng qua là muốn dựa dẫm vào chút tình nghĩa xưa cũ đó.
"Để vào ở rể Bùi gia, tiếp tục sống những ngày làm thiếu gia!"
Tôi hít sâu một hơi.
Nén lại sự nghẹn ngào nơi cổ họng.
"Hắn là hạng người gì, ba vẫn chưa nhìn rõ sao!"
Ba nhỏ ngơ ngác nhìn tôi.
Hồi lâu sau, ông mới cụp mi mắt xuống.
"Con nói đúng, ba hiểu rồi."
Không khí ngưng trệ.
Tiếng chuông điện thoại xé tan bầu không khí ngượng ngùng.
Là cha gọi đến.
Tôi nhấn nghe.
Giọng nói thân thiết của ông truyền lại:
[Tiểu Duật à, tối nay có một buổi yến tiệc, con và ba nhỏ chuẩn bị đi, lát nữa cha về đón hai người.]
