Hoắc Chu nói hắn dị ứng với Omega.

Chương 11

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Trong bệnh viện.

Bác sĩ đẩy nhẹ gọng kính, dùng tông giọng ôn hòa nói:

"Cũng may là đưa đến kịp lúc, bây giờ cắt bỏ tuyến thể, sau này điều dưỡng cẩn thận thì cơ thể có thể khôi phục như ban đầu."

Trái tim đang treo lơ lửng của tôi mới hơi hạ xuống một chút.

Trong lúc làm thủ tục nhập viện.

Bạch Thứ Ngôn cứ lẩm bẩm lặp đi lặp lại bên tai tôi:

"Anh ơi, anh có ghét bỏ em không? Sau này em chỉ là một Beta thôi, không bao giờ có thể..."

"Không đâu."

Tôi ngắt lời cậu ấy, nắm chặt lấy bàn tay đó.

"Em là Bạch Thứ Ngôn, thế là đủ rồi."

Cậu ấy ngẩn ngơ nhìn tôi, hồi lâu sau mới khẽ cong môi cười.

Buổi tối nằm trên giường bệnh.

Sau khi truyền dịch, cuối cùng cậu ấy cũng thiếp đi.

Tôi nhìn chằm chằm bình thuốc truyền. Đã gần mười hai giờ đêm, dịch truyền cũng vừa cạn đáy. Tôi gọi y tá đến thay thuốc.

Xong xuôi, y tá dặn dò:

"Phiền người nhà đi lấy thuốc nhé, thuốc này phải uống trước khi phẫu thuật."

Tôi đáp lời, đắp lại góc chăn cho Bạch Thứ Ngôn rồi nhẹ chân nhẹ tay bước ra khỏi phòng bệnh.

Thang máy bệnh viện quanh năm suốt tháng luôn xếp hàng dài, tôi thà đi thang bộ cho nhanh.

Vừa rẽ qua một góc hành lang.

Một cơn đau điếng từ sau gáy truyền đến.

Ngay sau đó. Một chiếc khăn thấm đẫm mùi hóa chất nồng nặc bịt chặt lấy mũi miệng tôi.

Tôi trợn trừng mắt, liều mạng vùng vẫy. Nhưng ý thức lập tức chìm xuống, toàn thân không còn chút sức lực nào, cho đến khi hoàn toàn lịm đi.

Khi mở mắt ra lần nữa.

Toàn thân tôi đau nhức không thôi. Tôi khẽ động đậy thì phát hiện tay chân đều đã bị trói chặt bằng dây thừng thô ráp.

Trước mắt là một hầm gửi xe tối tăm. Ánh đèn pha ô tô quét qua, soi rõ khuôn mặt đầy vẻ âm hiểm của Hoắc Chu.

"Bùi thiếu gia, tỉnh rồi à?"

Hắn ngồi xổm trước mặt tôi, nhướn mày nhìn.

Tim tôi thắt lại, nghiến răng hỏi:

"Hoắc Chu, anh định làm gì!"

Hắn không trả lời, trái lại còn đưa tay bóp mạnh cằm tôi.

Giây tiếp theo. Một cái tát nảy lửa giáng thẳng xuống mặt tôi. Cảm giác đau rát lập tức bùng nổ.

"Con tiện nhân, mày cũng trọng sinh rồi, đúng không!"

Hắn gầm gừ, đáy mắt cuộn trào cơn thịnh nộ.

"Hèn chi mày luôn trốn tránh tao, lại còn bảo vệ thằng Beta đó!"

Tôi đau đến mức lệch cả mặt, trong miệng thoang thoảng vị máu, lạnh lùng cười nhạt:

"Tất cả là do anh tự làm tự chịu!"

"Tự làm tự chịu?"

Hoắc Chu như vừa nghe thấy chuyện cười lớn nhất đời mình.

Hắn đột ngột buông tay, đứng dậy tung một cú đá vào hông tôi.

"Nếu không phải vì mày không còn yêu tao nữa, sao tao lại đi đến bước đường này!"

Vừa nói, hắn vừa rút từ trong túi ra một con d.a.o găm, dí mũi d.a.o lên cổ tôi.

"Kiếp này coi như xong rồi, có lẽ sau khi c.h.ế.t chúng ta còn có thể trọng sinh tiếp."

Hắn nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt bệnh hoạn.

"Kiếp sau, tao nhất định sẽ đối xử tốt với mày, mày cũng sẽ yêu tao một lần nữa."

Mũi d.a.o vạch một đường mảnh trên da thịt tôi. Cơn đau nhói ập đến.

Tôi liều mạng ngửa người ra sau, vùng vẫy muốn thoát ra nhưng chẳng còn chỗ nào để trốn. Tôi đột ngột nghiêng đầu, cắn thật mạnh vào hổ khẩu tay hắn.

"Suỵt ——"

Hoắc Chu hít hà một hơi, buông con d.a.o ra.

Gương mặt hắn trở nên vặn vẹo.

Hắn đột ngột giải phóng tin tức tố Alpha, mang theo một sự áp bức mãnh liệt, ngay lập tức quét sạch toàn thân tôi.

Bản năng của Omega bị kích hoạt. Cơ thể tôi run rẩy không kiểm soát. Hắn cư nhiên dùng tin tức tố ép tôi phát tình!

"Chậc chậc, nhìn cái bộ dạng đê tiện này của mày xem."

Hoắc Chu l.i.ế.m môi, bóp cằm tôi.

"Trước khi chết, tao cứ hưởng thụ một chút đã, ngộ nhỡ không có kiếp sau thì tao cũng không lỗ."

Hắn vừa nói vừa đưa tay định xé rách quần áo tôi.

Ý thức của tôi ngày càng mờ mịt.

Luồng tin tức tố kia như một bàn tay vô hình siết chặt lấy cổ họng, khiến tôi không thể thở nổi. Dù trong lòng vô cùng kinh tởm nhưng sự nóng bỏng của cơ thể vẫn đang gào thét điên cuồng.

Tôi chỉ biết cắn chặt răng, mặc cho nước mắt lăn dài.

Đúng lúc này. Một tiếng "rầm" chấn động vang lên.

Hoắc Chu bị một chiếc ghế ném trúng, ngã nhào xuống đất.

Lực ném của người tới rất mạnh, chiếc ghế gỗ vỡ tan tành thành nhiều mảnh b.ắ.n ra xung quanh.

Hoắc Chu hét thảm một tiếng.

Vừa định bò dậy thì Bạch Thứ Ngôn đã đỏ mắt lao tới, vung chân đá thật mạnh vào bụng dưới của hắn.

"Oẹ ——"

Hoắc Chu gập người lại, phun ra một ngụm m.á.u lớn rồi ngã thẳng cẳng, bất tỉnh nhân sự.

Tôi nhìn người trước mặt, cổ họng nghẹn ngào không thốt nên lời.

Trên bộ quần áo bệnh nhân của Bạch Thứ Ngôn còn b.ắ.n vài giọt máu.

Cậu ấy chẳng màng xem Hoắc Chu sống hay chết, lập tức lao đến trước mặt tôi.

Đôi bàn tay run rẩy cởi bỏ dây thừng trên người tôi.

Sự nóng bỏng trong cơ thể ngày càng mãnh liệt, tuyến thể đập liên hồi. Tin tức tố hương chi tử nồng đến mức đắng ngắt. Tôi nghiến chặt răng, toàn thân run rẩy.

Giây tiếp theo, Bạch Thứ Ngôn đột nhiên cúi người xuống. Làn môi ấm áp áp lên tuyến thể của tôi.

Tôi giật nảy mình, dùng chút lý trí cuối cùng đẩy cậu ấy ra:

"Không được... Bạch Thứ Ngôn, tuyến thể của em vẫn chưa cắt bỏ, em không chịu nổi đâu!"

Nhưng cậu ấy không đoái hoài gì đến lời tôi.

Răng cậu ấy nhẹ nhàng đ.â.m vào tuyến thể, chậm rãi rót vào một lượng nhỏ tin tức tố.

Nhưng tôi biết, đó là tất cả những gì cậu ấy có.

Tôi lịm đi trong vòng tay cậu ấy, trong cơn mê man, tôi nghe thấy cậu ấy ghé sát tai tôi thì thầm:

"Anh ơi, em không muốn thấy anh khó chịu, hãy để em buông tuồng nốt lần này thôi."

back top