Kể từ lần đánh dấu đó, đã nửa năm trôi qua.
Nhưng tôi cảm thấy trạng thái của Bạch Thứ Ngôn ngày càng tệ đi.
Cứ ngỡ là do bị tôi "hành hạ" quá mức, ngày nào tôi cũng thay đổi thực đơn hầm canh bổ cho cậu ấy.
Nhưng cậu ấy cứ lờ đờ, dáng vẻ rệu rã thiếu sức sống.
Cho đến ngày hôm đó. Lúc dọn dẹp phòng, ngón tay tôi vô tình chạm vào cái khuy ngầm ở ngăn tủ quần áo.
Từng tờ báo cáo xét nghiệm rơi vãi trên sàn.
Tôi nhặt lên xem kỹ, càng xem càng sợ.
Tất cả các số liệu trên đó đều đỏ chót, chói mắt. Đào thải nghiêm trọng. Chỉ số bất thường.
Hàng loạt vấn đề lớn khiến tim tôi thắt lại dữ dội.
Hóa ra cậu ấy không phải mệt, mà là đã nảy sinh phản ứng đào thải đe dọa đến tính mạng.
"Anh."
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng gọi.
Tôi giật mình quay lại.
Bạch Thứ Ngôn đứng ở cửa, sắc mặt tái nhợt vô cùng.
Cậu ấy nhanh chân bước tới, giật lấy tờ báo cáo:
"Xin lỗi anh, là em giấu không kỹ."
Tôi nhìn chằm chằm cậu ấy, cổ họng nghẹn đắng, mãi mới thốt ra được một câu:
"Tại sao lại giấu anh?"
Cậu ấy cúi đầu, siết chặt tờ báo cáo trong tay, ấp úng nửa ngày trời cũng không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Nhìn dáng vẻ này của cậu ấy, tôi hít sâu một hơi, nói từng chữ một:
"Đi phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể đi."
Cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi, mắt đầy vẻ tủi thân và ngỡ ngàng.
"Anh không ngại việc em là một Beta."
Tôi bước tới nắm lấy tay cậu ấy trấn an:
"Anh chỉ muốn em được bình an thôi."
Nhưng lần này, cậu ấy lại hất tay tôi ra, kiên định nói:
"Tuyệt đối không được!"
Bạch Thứ Ngôn cúi đầu, không dám nhìn tôi:
"Thế sau này anh phải làm sao? Dùng thuốc ức chế cả đời ư?
"Em làm sao có thể để anh vì em mà phải sống như vậy cả đời..."
Lồng n.g.ự.c bức bối, tôi cuối cùng không nhịn được mà gào lên:
"Nhưng cứ thế này em sẽ c.h.ế.t đấy!"
Cậu ấy như bị tôi quát cho ngẩn người, hốc mắt đỏ lên ngay lập tức.
Nhưng cậu ấy vẫn bướng bỉnh cứng cổ, mang theo tiếng khóc nấc nói:
"Đây là chuyện của em, em cam tâm tình nguyện!"
Nhìn những giọt nước mắt lăn dài của cậu ấy, tôi bỗng nhiên im lặng.
Tôi biết cậu ấy luôn để tâm việc mình là Beta.
Để tâm việc mình không thể đánh dấu tôi vĩnh viễn như một Alpha thực thụ.
Nhưng tôi không ngờ cậu ấy lại cố chấp đến mức này.
Thà dùng cả mạng sống để đánh đổi.
Không khí ngưng trệ, chỉ còn tiếng nức nở kìm nén của cậu ấy. Một lúc sau, giọng cậu ấy lại mềm xuống.
Cậu ấy rụt rè kéo kéo vạt áo tôi như một chú chó nhỏ làm sai chuyện:
"Xin lỗi anh, em thực sự không nỡ thấy anh đau đớn trong kỳ phát tình."
Tôi nhắm mắt lại, giọng nói mang theo mệnh lệnh không thể chối từ:
"Cắt bỏ tuyến thể, bây giờ chúng ta đi bệnh viện ngay lập tức."
Cậu ấy nhìn tôi, không chịu thỏa hiệp.
Giằng co hồi lâu, cuối cùng cũng chịu thua:
"Được, em đi."
Nghe được câu trả lời vừa ý, tôi mới an tâm, dang tay ôm cậu ấy vào lòng.
Bạch Thứ Ngôn. Cậu phải hiểu rằng. Nếu không có cậu, dù tôi có bình an vô sự đi chăng nữa. Thì còn có ý nghĩa gì đâu.